Dạo:
Rời trường đã sáu mươi năm,
Dù xa cách vẫn âm thầm tìm nhau.
Cóc cuối tuần:
Sáu Mươi Năm
(Ghi dấu ngày Hội Ngộ 60 năm của một số
cựu học sinh Đệ IB Võ-Tánh NT, NK 63-64)
Ngồi nhớ lại hai mươi năm về trước,
Lớp Nhất B may mắn được thỏa lòng,
Gặp lại nhau sau bốn chục năm ròng,
Để đánh dấu ngày học xong Trung học.
Nhưng hạnh phúc vèo qua trong thoáng chốc,
Bạn bè đành phải khó nhọc chia tay,
Lòng thầm mong gặp lại sẽ có ngày,
Nhưng thời hạn, rủi thay, chưa được chọn.
Rồi từ đó mỗi người về mỗi chốn,
Ai nấy đều bận rộn chuyện làm ăn,
Theo dòng đời mãi ngụp lặn trôi lăn,
Chẳng để ý thời gian qua quá vội.
x
x x
Năm nay bỗng vang vang lời kêu gọi,
Bạn bè nghe lại khăn gói lên đường,
Mặc xa gần hay cách trở đại dương,
Miễn được thỏa ước mơ từng ấp ủ.
Kể từ lúc rời xa ngôi trường cũ.
Đến bây giờ vừa đủ sáu mươi năm.
Tuổi học trò dù đã quá xa xăm,
Kỷ niệm cũ luôn hằn trong tâm khảm.
Phút vui vẫn vướng ít nhiều thương cảm,
Khi nhắc tên những người bạn thiếu thời,
Kỳ họp rồi có lặn lội về chơi,
Nay đã sớm hóa ra người thiên cổ.
Dẫu biết trước người chẳng còn đủ số,
Nhưng vẫn nghe thoáng buồn khổ trong lòng.
Thầy mới vừa nợ trần thế giũ xong,
Trò về họp cũng không đầy một nửa.
Đành gắng gượng cùng nhau vui một bữa,
Biết mai này còn gặp nữa hay không,
Bóng hình nhau cố khắc kỹ trong lòng,
Để tình bạn cuối đời không tàn lụi.
Tíu tít, lăng xăng, mừng mừng, tủi tủi,
Thầm biết rằng với số tuổi này đây,
Chắc sẽ chẳng có ngày
Được vui vẻ sum vầy như hiện tại.
Người người thi nhau nhắc lại
Thuở học trò, thời thoải mái vui chơi,
Chỉ bận lòng chút sách vở mà thôi,
Chẳng thắc mắc chuyện dòng đời sóng gió.
Xong thi cử, ngay mùa hè năm đó,
Đàn chim non theo số phận ngược xuôi.
Rồi chẳng may gặp đại nạn đổi đời,
Mỗi đứa lại mỗi phương trời trôi giạt.
Nhưng may mắn nhờ cao xanh ghé mắt
Cho đất người được họp mặt cùng nhau,
Qua hai lần hội ngộ trước sau,
Tạm chốc lát quên nỗi sầu ly biệt.
x
x x
Vui chửa trọn, đã đến giờ tan tiệc,
Lần hẹn sau, nếu có, biết bao giờ!
Ai nấy đều đầu tóc đã bạc phơ,
E rằng sẽ ít còn cơ hội nữa.
Phút từ giã, người loay hoay lần lữa,
Chân ngoài sân, chân trong cửa dùng dằng,
Lòng bùi ngùi, cố gượng gạo nói năng,
Thầm tự hỏi phải chăng đây lần cuối.
Ai cũng biết sức mình giờ đã đuối,
Nên mong mau có hội ngộ kỳ ba,
Sợ chần chờ, ngày tháng chóng vụt qua,
Sẽ chẳng có còn ai mà "hội ngộ"!
Trần Văn Lương
Cali, 7/2024