Samstag, 26. April 2008

Kỷ niệm 30-04

Tháng tư...chút kỷ niệm
Trên đường tị nạn


Tôi rời Dalat vào lúc 20 giờ chiều ngày 1 tháng tư năm 1975, bỏ lại sau lưng cả một thời kỷ niệm ... tiếng nói trong radio ở nhà bếp đuổi theo sau lưng tôi : ai đó nhắn binh sĩ và dân chúng không được rời bỏ Dalat, ra lệnh cắm trại trăm phần trăm ....


Chất nhau ba người trên chiếc xe Honda dame : tôi và hai thằng em trai từ nhà chạy xuống đến Tiểu khu qua đường Yersin đến cây xăng Kim Cúc đi về hướng Dinh 1 qua đường Trần Hưng Đạo theo con đường đi Trại Mát, Trại Hầm về Đơn Dương ...
Trời tối thui thui ... trong lòng ngơ ngác ... Đến ngã ba Trại Hầm, đoàn xe của Trường Chiến Tranh Chính Trị từ đường Gia Long chỗ Dinh 2 chạy nhập chung với chúng tôi. Có ai phía sau xe nhà binh kêu chúng tôi lên xe chứ chiếc xe Honda đầm ộp ẹp sẽ không thể nào chịu nỗi ba mạng người !!!
Như vậy là chúng tôi chia nhau : tôi và một thằng em theo đoàn xe nhà binh của trường CTCT tiếp tục xuống đèo Đơn Dương sau đó qua đèo Xông pha, còn lại một thằng thì lái chiếc xe hẹn gặp nhau ở ngã ba Phan Rang, nhà một người quen của gia đình tôi.

Cái cảnh xuống đèo Xông Pha, ngày xưa tôi được ba mẹ chở đi bao nhiêu lần. Con Đường chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe qua lại, vậy mà đêm đó, chỉ có một chiều xe ào ào chạy xuống ... mỗi hàng ba chiếc từ từ nhích tới ... Trên xe im lặng nặng nề, chỉ nghe rộn rã tiếng xe hơi và trực thăng vo ve trên đầu ...

Vừa qua khỏi đèo, xe ngừng nơi nhà máy thủy điện. Trên xe có người đón vội xe khác để tiếp tục đi ... hai chị em tôi cùng mấy anh lính ngồi bên lề đường, xung quanh chiếc xe, để chờ cho máy xe nguội, chúng tôi chờ để quá giang thêm một đoạn đường đến Phan Rang. Ngồi buồn nhìn về ngọn núi sau lưng, hướng cái đèo có tên là Xông Pha mà mình vừa đi qua. Cả con đường cháy sáng bởi đèn xe, ngoằn ngoèo như con rắn trườn mình xuống núi. Lâu lâu một vệt sáng rồi con đường tắt ngầm trong đêm ... Tôi lo sợ cho thằng em, không biết nó đang ở đâu ... có bề gì tôi ăn nói làm sao với ba mẹ !!!

Xe tiếp tục chạy đến ngã ba Phan Rang. Trời lúc đó còn khuya lắm, khoảng hai ba giờ sáng vào ngày 2 tháng tư. Chị em chúng tôi từ giã mấy anh lính, xuống xe đến chỗ hẹn ngồi chờ thằng em. Đêm đó chúng tôi có gặp đoàn xe của trường Võ bi..

Chỗ tôi đứng là ngã ba của con đường từ Nha Trang vào và từ Đơn Dương xuống. Trời càng ngày càng sáng, thiên hạ đông như kiến. Bỗng dưng xe từ miệt Nha Trang ồn tràn về... nghe tin dữ Dà Nẳng ...
Hai chị em tôi bồn chồn lo sợ, nếu không đợi thằng nhỏ theo đoàn xe thì giờ này chúng tôi đã xuống thuyền rồi !!! Thiệt tình khổ !!!
Chỗ tui đang ở, họ cũng đang thu xếp để di tản, tội nghiệp hai ông bà lo cho chúng tôi thật tròn, ráng cùng chờ với chúng tôi đến chiều tối. Đêm về khi họ đi, chúng tôi bèn đành bỏ thằng nhỏ để tiếp tục theo xe ...

Đêm 2 tây tháng tư chúng tôi rời Phan Rang để đi về hướng Phan Thiết. Trên đường đi Trời thương cho chúng tôi gặp được đoàn xe nhà OUFFF !!! Tôi tưởng xe đã trở về Saigon rồi, từ tháng ba. Nghe nói đoàn xe nhà còn kẹt lại hai chiếc. Nhờ vậy mà chị em chúng tôi khoẻ, an tâm. Ngồi được trên chiếc xe của mình thì sung sướng quá !!! Đỡ sợ bị cướp.
Xe chạy vào ban đêm, ban ngày vì sợ bị pháo kích nên phải trốn dưới tàng câỵ

Chúng tôi rời Phan Thiết tối ngày 3 tháng tư, đoạn đường từ Phan Thiết đến Bình Tuy bị pháo kích bắn theo đoàn xe liên tục. Tôi sợ quá, tội nghiệp anh Tài xế, kêu tôi ra phía sau thùng xe để không thấy cảnh chết chóc hai bên đường. Tôi kiếm chỗ chui vào giữa đồ dùng trên xe mà nằm, mang quần áo chất lên chỉ che có cái bụng. Chắc lúc đó trong đầu tôi nghĩ như thế là an toàn !!!

Sáng ngày 4 tháng tư, đoàn xe bị chận dừng lại ở ngoài ngõ Bình Tuy. Đoàn người rời xe. Một số người tiếp tục theo đường bộ về Saigon, một số người đi theo đường biển. Lúc đó lộn xộn lắm ... cướp giựt khắp nơi ... Tại đây hai chiếc xe của gia đình tôi gặp lại nhau, đậu cùng một chỗ. Hai anh tài xế khuyên tôi ở trên xe,
không dám cho hai chị em tôi đi đâu một mình. Phải chi có internet như bây giờ hoặc có điện thoại cầm tay thì dễ dàng quá .... Vì thế mãi đến ngày 6 tháng tư, tình cờ anh thủ quỹ ở nhà ra xem tình hình mấy chiếc xe, gặp hai chị em tôi vội dẫn chúng tôi về nhà.
Vô Bình Tuy xuống bãi chờ đến tối nước lớn mới được lên thuyền. Lên tàu rồi tôi mới cảm thấy mệt, thuyền bè nhiều lắm, đầy ấp người, lớp lớp xấp hàng chờ nước lớn mới ra khơi. Lúc thuyền ra giữa biển trời đen thui, sao lấp lánh thật đẹp ... Xa xa nhiều ánh đèn sáng chói của mấy chiến hạm chờ đón người ... Biển lặng. Chúng tôi vượt biển không bị khó khăn nhiều ...

Thuyền cặp bến ở Phước Hải sáng sớm ngày 7 tháng tư. Chúng tôi lên xe đò trên đường trở về nhà ...
Tưởng là yên ... xe chạy khoảng chừng nửa tiếng, bị chận lại vì giới nghiêm cấm không cho đi lại. Nghe nói Dinh Độc Lập bị giội bom ...

Mãi đến 15 giờ chiều xe cộ mới được lưu thông bình thường. Chúng tôi về tới nhà ba mẹ thằng con vui mừng vì ở nhà cứ tưởng hai chị em chúng tôi bị chìm tàu.
Số là thằng em đi xe Honda đầm quýnh quáng quên không ghé chỗ hẹn với chúng tôi mà chạy thẳng xuống Phan Thiết lấy tàu về đến nhà ngày hôm sau. Cậu ta lại còn nói với gia đình thấy hai chị em tui ở trên chiếc tàu kế bên ... vì thế mới có chuyện là mẹ tôi đi cúng vong hồn cho hai chi em tôi ...


Vi Khải Đức

2 Kommentare:

Thông Reo hat gesagt…

Hi DDu+'c Em,
Ba`i vie^'t tha^.t so^'ng ddo^.ng va` go+.i la.i nhie^`u ca?m xu'c.
Ma(.c du` ddoa.n ddu+o+`ng di ta?n cu?a DDu+'c Em la` rie^ng cu?a 1 gia ddi`nh, nhu+ng ddo' cu~ng la` 1 pha^`n trong cuo^.c ha`nh tri`nh bi tha?m cu?a da^n Vie^.t .
Chu'ng mi`nh may ma('n so^'ng so't qua co+n ho^`ng thu?y na`y, nhu+ng co' bie^'t bao ngu+o+`i dda~ bo? mi`nh ba(`ng ca'ch na`y hay ca'ch kha'c .
Tha'ng tu+ dde^'n, xin 1 phu't ma(.c nie^.m nho+' dde^'n nhu+~ng ngu+o+`i dda~ khua^'t.
Ca'm o+n DDu+'c Em dda~ chia se?.
L

Thông Reo hat gesagt…

Anh L. no'i co' ly' la('m. Chu'ng ta ne^n da`nh tho+`i gio+` dde^? ca^`u nguye^.n cho nhu+~ng ai dda~ bo? mi`nh trong cuo^.c di ta?n, trong nu+o+'c cu~ng nhu+ ngoa`i bie^?n.

-duc