3. Grand Canyon -North Rim
Sau khi ghé nhìn một cái cho biết Horseshoe Bend of Colorado River, chúng tôi đồng ý cùng đi thăm Grand Canyon-North Rim trước khi quay về St George. Mặc dù khỏang cách đi đến Grand Canyon-South Rim cũng bằng khoảng thời gian như vậy, nhưng muốn quay về khách sạn trước 9pm chắc chắn là không xong. Đó là chưa kể, trời mùa thu mau tối, muốn nhìn vực thẳm sau 4giờ30 tối thì thực là khó
.
Đường đi thật dễ, chúng tôi chỉ quẹo hai lần là đến nơi, từ Horseshoe Bend of Colorado River trên SR-89 quẹo phải vào SR-89A đi chừng 1 giờ rồi quẹo trái vào Grand Canyon Hiway 67 thêm một giờ là đến nơi.
Đường đi rất vắng gần như chỉ có hai chúng tôi trên suốt đoạn đường dài. Con đuờng SR-89 có lẽ mới hòan tất không lâu nên trong nhựa đường còn đen bóng và đường xẻ các vách núi trông còn mới lắm. Vì mong đi cho mau đến, chúng tôi đều bỏ qua không dám ngừng lại thăm viếng các thắng cảnh dọc đường như Vernilion Cliffs National Monument, Glen Canyon Ferry Center, Navajo Tribal Village, các hang động mà người da đỏ hiện vẫn dùng làm nhà ở, v.v.
Tháng 10/2008, chúng tôi đi xem rừng lá mùa thu ở Virginia và West Virginia, cây lá ngập tràn khắp nơi. Qua đến nơi đây đúng là một trời một vực, đồi núi chỉ toàn là đất với đá, thật hiếm mới thấy bóng dáng một vài ngọn cây. Và thật bất ngờ khi thấy thông xanh tràn ngập núi đồi trên con đường dẫn vào Grand Canyon-North Rim, cùng lúc hơi mát tăng dần.
Lúc vào đến bãi đậu xe thì thấy trống trơn, không một du khách lai vãng, mặc dù chỉ mới hơn 4 giờ. Đi một vòng xem xét thì mới hay là nhân viên đều ra về lúc 4 giờ. Để thu hút du khách, tiểu bang Arizona đã tổ chức cho thuê phòng ốc tại Grand Canyon-North Rim Lodge, nhà hàng, quán rượu, cũng như hàng trăm căn chòi (log cabin) để du khách có thể ở lại mà thăm viếng cho đầy đủ. Chỉ riêng có phòng bán quà lưu niệm là mở cửa quanh năm, còn mọi thứ đều đóng cửa vào mùa đông, từ tháng 11 đến hết tháng 3 năm sau. Chúng tôi đi thăm thật không đúng lúc, nhưng thôi mình chỉ cần xem cảnh tại chỗ chứ có cần ở lại đâu mà đòi hỏi! Thế là chúng tôi kéo nhau đi quan sát các nơi.
Có rất nhiều đường đi bộ (hiking trail) đưa du khách viếng thăm toàn thể khu vực của Grand Canyon, từ dễ đến khó, ngắn dài đủ hết, ngay cả con đường đi từ North Rim đến South Rim. Du khách thông thường bỏ ra từ cả tuần đến cả tháng để thăm viếng, tìm hiểu về Grand Canyon. Bây giờ chúng tôi chỉ có 1 giờ để thăm viếng, nên chúng tôi chọn con đường ngắn nhất để đi thăm điểm quan sát Angel Points. Con đường vừa đi vừa về chỉ có 1 mile. Đoạn đường đẹp quá, cứ vài bước là tôi phải dừng lại chụp hình. Mỗi góc cạnh - bên phải, bên trái, trước mặt, đều là những hình ảnh lạ thường, khó gặp trong đời mà tôi thì tham quá, muốn ghi lại cho bằng hết vì không biết đến bao giờ mới có cơ hội quay lại.
Đường đi một bên là vách núi đá trắng, một bên là vực thẳm, cứ quẹo một cái là cảnh sắc lại đổi khác.
Trời chiều càng lúc càng lạnh, nên chúng tôi vội vàng cuốn gói ra về sau khi đi đến điểm cuối của Angel Point Trail. Trên đường trở ra, chúng tôi mới thấy thiên hạ lục tục vác máy hình đi vào. Có lẽ họ hy vọng sẽ chụp được cảnh hoàng hôn nơi đại vực chăng?! Hỏi thăm thì ra họ cũng giống chúng tôi là cố gắng thăm viếng một vài nơi trước khi đến nơi này.
Ngày hôm qua tôi đã được dịp ngắm hoàng hôn qua kiếng lái xe bên trái, hôm nay đoạn đường đèo SR-89A đã cho chúng tôi cùng nhìn hoàng hôn. Bên trái, mặt trời từ từ xuống thấp nơi chân trời, ánh sáng cuối ngày như vấn vương, như níu kéo trước khi chịu rời bỏ trần thế. Mỗi khi thấy cảnh sắc lạ trên bầu trời, đôi khi tôi ngừng luôn giữa đường mà chụp hình. Dĩ nhiên là phải trông chu62ng ánh đèn xe phía sau.
Một mình lái xe trên con đường đèo ban đêm có cái thú của nó, vì chỉ một mình mình với bóng đêm. Nhưng mỗi lần đổ đèo tim cô hàng xóm của tôi cứ muốn trật nhịp. Đó là do cô ấy thú nhận với tôi lúc về đến khách sạn.
Nguyễn Đức Trọng & Thanh Đan
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen