
Thời nhiểu nhương dễ điếc dễ mù
Thương người này, người khác nói mình ngu
Ở xứ ngoại đèn nhà ai nấy sáng
Người bình yên là người có đèn ...lu!
Hơi tuyết lạnh len vào phủ tạng
Đứng cũng rung mà ngồi cũng rung
Cầm tách trà uống như thuốc đắng
Cầm viết chữ đực chữ cái như giun!
Đến xứ người con đặt đâu ngồi đấy
Như tên mình đọc ngược thành xuôi
Tội vợ hiền suốt ngày quần quật
Nợ trả hoài như nước đổ lá môn!
Ngày xuân đến cũng rộn ràng ba bữa
Cũng nhạc xuân eo éo xập xình
Gọi bạn xa, bạn đi làm thường nhật
Nhìn vào gương thôi mình tự chúc mình!
Ta chúc ta năm nào như năm nào
Trong héo ngoài tươi như hoa đào
Hể đói ăn rau đau uống ruợu
Nhờ trời còn thơ nhạc lao nhao
Thỉnh thoãng ta lên đồng lên cốt
Thì cũng tự nhiên vui vài trống canh
Và khi ta thiền như khỉ đột
Vì trong cõi tục mấy ai thành?!
NGHIÊU MINH
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen