10 tháng 3 năm 1975, ngày Cộng quân tiến chiếm Ban Mê Thuột, thì tại Saigon, chính là ngày cưới của chúng tôi. Tiệc cưới bày ra, giữa lúc họ hàng, bằng hữu tề tựu đông đảo, thì tôi nhận được công điện khẩn cấp với lệnh trở lại đơn vị trong vòng 4 tiếng đồng hồ. Thật khó để an ủi cô dâu, "người vợ đang cưới" ... Nhưng rồi tôi cũng phải tạm biệt giữa sự ngơ ngác của mọi người!...
Các ngày kế tiếp, giữa tháng 3 và tháng 4, 1975 là những biến động đẫm máu và dồn dập tại Vùng I và II chiến thuật. Trong khi anh Của đang kẹt ở Ðà Nẵng, thì tôi đang có mặt tại Phú Quốc, công tác trong Trung Tâm Tiếp Cư An Thới. Kể từ đêm 29/4/1975, tàu bè ra khơi di tản rất nhiều. Tôi còn nhớ, những ngày ấy, các tàu bè HQ, thương thuyền quanh tấp nập tại vùng biển Phú Quốc. Dương Vận Hạm HQ 502 (chiếc tàu mà anh 5R và gia đinh di tản) cũng có mặt một đêm ở đó... Giữa lúc hỗn loạn như thế, "cô dâu", người vợ 'đang cưới' của tôi lại xuất hiện, tìm tôi để thông báo tin tức về Saigon và khuyên tôi hãy cùng theo gia đình di tản... Một "Tuần Trăng Mật" đã đến với chúng thật đặc biệt, nhớ trọn đời... trong nước mắt, dằn co, ray rứt giữa quyết định đi hay ở.
Ðến ngày 30/4 sau lệnh buông súng thì việc chỉ huy và điều hành Trung Tâm Tiếp Cư An Thới gần như không còn nữa! Bọn cướp tấn công vào các trại tạm cư. Chúng tôi chống trả và thanh toán bọn chúng... Lực lượng của tôi gồm 1 trung đội CTCT, 1 trung đội cảnh sát dã chiến, 1 tiểu đội cảnh sát sắc phục, bán tiểu đội cảnh sát đặc biệt, 4 quân cảnh, 1 xây dựng nông thôn, 1 nhân dân tự vệ và 1 BDQ. Là một "lính thủy" tôi phải đảm nhận công tác xã hội, an ninh chả ăn nhập gì với "nghề đi biển" của mình. Nhưng cũng may, các anh em quân nhân và cảnh sát tăng phái đều đã có thiện chí... Nhưng đến khuya ngày 1/5 thì trung đội dân sự vụ CTCT, và toàn bộ cảnh sát rời bỏ chúng tôi. Anh em còn lại cùng tôi quyết định tiếp tục chiến đấu. Anh chàng T/S BDQ đã trở thành người bạn bảo vệ tôi hết mực. "Cô Dâu" cũng đành phải theo tôi dù phải khóc rất nhiều...
Chúng tôi kéo nhau lên núi, sát nhập với một lực lượng HQ thuộc Ðài Kiểm Báo 403 (DKB 403, do anh Viễn, bạn cùng khóa với tôi chỉ huy, và đồng thời chúng tôi cũng tập hợp được một số các anh em quân nhân lạc ngũ đủ mọi quân binh chủng, khoảng hơn 50 người. Rạng sáng ngày 2/5 Viễn và tôi, lái chiếc GMC xuống núi, chạy về Bộ Tư Lệnh Vùng 4 Duyên Hải (BTLHQ/V4ZH) mong tìm gặp một cấp chỉ huy cao hơn. Dọc đường, chúng tôi bị một trung đội VC chận đường, tịch thu vũ khí và xe GMC. Sau vài giờ cầm giữ, họ toan hành quyết, nhưng sau đó thả cho chúng tôi đi.
BTLHQ/V4ZH gần như bỏ trống, còn lại một vài SQHQ cấp úy và thủy thủ. Tại đây, chúng tôi bị 1 SQHQ và nhóm thủy thủ có võ trang súng AK, B40... uy hiếp, bắt ở lại để thu nhặt các tàu bè trôi ngoài biển... chờ Bộ Ðội HQ vào tiếp thu !!!!!? Ðêm đó 2 chúng tôi trốn thoát lẩn vào rừng cây, đi bộ ngược về núi DKB 403.
Trong Trung Tâm Hành Quân của DKB 403, trên các tần số vô tuyến âm thoại, ngoài những lời chửi rủa, hăm doạ, khuyến dụ của cộng quân, không còn một đơn vị nào của VNCH mà chúng tôi có thể liên lạc được! Thất vọng và căng thẳng quá, Viễn và tôi cùng quyết định tự sát... Trong thời khắc nòng súng colt 45 ở màng tang, tâm hồn tôi như rơi vào cái cảm giác rối loạn, vừa hoảng hốt vừa mù mờ, tan biến, tuyệt vọng... Chợt nghe tiếng khóc thảm thiết của vợ, tôi choàng bừng tỉnh! Nòng súng xuôi xuống, không còn cam lòng và can đảm bỏ cô ấy trong hoàn cảnh kinh hoàng lúc đó ... Viễn tức giận, chửi rủa thậm tê về sự hèn nhát của tôi, nhưng rồi anh ấy cũng thôi, không đủ sức bóp cò giùm cho tôi và cho chính anh ấy trước sức kêu gào ngăn cản của vợ tôi và các binh sĩ bên ngoài...
Ngày 6/5 chúng tôi dùng ghe đò về Rạch Giá, tìm đường gặp Tướng NK Nam, nhưng dọc đường, hay tin ông đã tự sát từ 1/5. Lúc ấy, tôi thật sự đã giải giới tinh thần chiến đấu của chính mình. Viễn và tôi đành giải tán anh em trong uất hận... Tôi đi tù cải tạo được 3 năm, rồi đào thoát, 2 năm homeless, 6 lần vượt biển, 2 lần bị bắt... Còn Viễn, anh vẫn kiên quyết ở lại. Vào năm 1978, lần sau cùng chúng tôi gặp nhau, khi tôi đói khổ, lang thang trên các hè phố, công viên SàiGòn. Viễn nói: —"Mày nên đi để tìm cơ hội sống cho gia đình. Tao nhất định ở lại làm người dọn cỗ, lót đường!". Vài năm sau, tại California, trong một ngày thật buồn của năm 1983, tôi được tin anh đã bị CS xử bắn vì tham gia kháng chiến!
Chiến tranh, sống, chết, thắng, thua, anh hùng, tội nhân, khôn, dại đã đến trong đời tôi như những vết hằn khó tẩy rửa. Nhắc lại quả đầy ngậm ngùi, nhưng cần phải nhắc, để còn có sự tỉnh thức.
Cám ơn Của, có dịp anh em mình gặp nhau nha! Nhân dịp Quốc Hận xin gởi lại bài thơ con cóc đã viết khá lâu như một chia sẻ...
S/.(SonNguyen)
Tình Em
Em đến tìm tôi trong mùa nắng dữ
Giữa phi trường cát bụi rũ mồ hôi
Tay nắm tay, mắt mờ lệ bồi hồi
Ði anh nhé thủ đô vừa thất thủ
Tôi nhìn em, nỗi đau oà thác lũ
Ðã hết rồi! Thôi đừng nói nữa em?
Cổ nghẹn đau răng nghiến bật máu mềm
Tôi chợt khóc như chưa hề được khóc
Tháng Tư uất hận đỏ trời đất nước
Ðỏ máu đào ngùn ngụt lửa quê hương
Cưới chưa xong, lệnh công tác lên đường
Tôi chết đứng giữa tình em và nhiệm vụ
Rồi tôi đi, xa Saigon ủ rũ
Cô dâu buồn lễ cưới bỏ lại sau
Phú Quốc xôn xao giông tố thét gào
Hòn đảo nhỏ cùng nỗi đau cả nước
Lệnh buông súng! Làm sao đành cho được?
Ôi quê hương nước mắt chảy khô nguồn
Ta gặp nhau khi đời sống chợt buông
Lòng đau xót bàng hoàng viên đạn cuối
Vùng An Thới trại tiếp cư mở ngõ
Người tìm người qua hố mắt xanh xao
Chẳng còn ai nén được nỗi nghẹn ngào
Niềm đau ấy ngút ngàn dân di tản
Nhưng tôi đã không làm dân di tản
Chốn tù đày em tất tả thăm nuôi
Người chiến binh nay gãy súng thật rồi
Quê hương hỡi! Em, tôi tù trăn trở
Nơi xứ người những năm dài túng khổ
Em yêu tôi chẳng than thở một lời
Nước mắt buồn mãi lăn xuống bờ môi
Em vẫn khóc vì yêu tôi nên đã khóc
smc
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen