Dienstag, 3. August 2010

TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ

                              Lê thị Công Nhân

                           Hà Nội, June 12th 2010

Riêng tặng Cha Vũ Khởi Phụng và giáo xứ Thái Hà, Hà nội – Việt Nam

I have a dream !

Tôi có một giấc mơ,

đến một ngày

trên thế gian

sẽ không còn

cộng sản.

Khi ấy, người nông dân quê tôi

sẽ không còn lam lũ ngoài đồng nắng

chang chang

ướt đầm áo giọt mồ hôi

bão tố gió mưa

đơn côi

trên đồng quạnh vắng

cho lúa được vàng bông

trĩu hạt !

Nhưng,

phải cống nạp nuôi chính quyền độc tài cộng sản

hơn (một) nửa mất rồi,

Còn đâu !

Khi ấy, người trí thức nước tôi

sẽ tự nhiên cất lên lời chân thật

Vì chiếc còng số 8

và điều luật số 88

đã bị đánh bật

ra khỏi tư tưởng

cùng với nó là điều luật số 79, 87,

và 258 …

quái dị đến thiên tài !

là đặc sản của nước chúng tôi

và những nước anh em xã hội chủ nghĩa khác

Hỡi ôi !

Anh em ư ?

Liên minh ma quỷ thì đúng hơn !

sánh bước cùng nhau

chiếm đoạt âm ti

cho riêng mình,

mãi mãi !

Khi ấy, văn nhân và nghệ sỹ nước tôi

sẽ tuôn tràn cảm xúc nghĩ suy

mà không phải

tụt nó xuống (người ta vẫn thường hay nói “Tụt cả cảm xúc !”)

dấu nó đi,

treo nó lên,

túm nó lại,

hoặc đơn giản hơn

lờ nó đi.

Coi như mình chẳng có cảm xúc nghĩ suy gì

chân thật cả !

và khi ấy,

nền thi ca nghệ thuật

ở xứ sở tôi

sẽ trỗi dậy

dẫu phải làm lại từ đầu.

Nhưng

một bước chân thôi

trên con đường chân thật (nếu bạn cả gan dám bước vào)

cũng đã ngất ngây rồi !

Thật đấy !

Thử mà coi !

Khi cộng sản không còn bóng dáng

trên quê hương tôi

thì người luật sư

sẽ thật sự

là trái tim của nền dân chủ !

Hùng biện, diễn thuyết

tranh luận, bào chữa

mà không sợ

bị tống vào tù

chỉ vì không chịu

xuẩn ngu

ca ngợi băng đảng cộng sản quang vinh muôn năm ? ! ? !

và một cái xác ướp điêu toe (làm bằng composite)

là vĩ đại,

là chân lý duy nhất

của trần gian.

Khi ấy,

sẽ không còn những gian nan

của người công nhân lao động lầm than

với đồng lương rẻ mạt

như không thể nào rẻ hơn được nữa !

Và sẽ không còn những khổ nạn

mà giới tu sĩ chân chính phải gánh chịu

vì thường xuyên mắc phải

cái tật

trót dại ? ! ? !

cứ đòi tự do tôn giáo và tín ngưỡng

lại còn tơ tưởng ! ? ! ?

đòi thêm

những tài sản bị chiếm đoạt bất công

để thờ phượng

Đức Chúa trời, là Ông Trời, là Thượng đế

là Đấng Tạo hóa

của chúng ta

và hỡi ôi,

cũng là của người cộng sản nữa !

Vì Người là đấng ban sự sống

của muôn loài !

Vậy thì, những người cộng sản hỡi,

nếu các người vẫn còn sống

thì chắc chắn điều đó

phải có ý nghĩa rồi ! (Tôi vẫn biết thế mà.)

Đó là

để cho những người có lương tri

và chút quả cảm còn sót lại,

chút tự trọng còn rơi rớt lại,

chút danh dự

bỗng dưng được tìm thấy

sau một thời gian bị thất lạc (khá lâu !)

“lên án mạnh mẽ”

“kịch liệt phản đối”

chế độ độc tài cộng sản

tàn ác dã man,

thâm độc mọi rợ,

ngu dốt vượt trội,

xa xỉ bậc nhất,

hoang tưởng cực độ,

NÓI DỐI THÀNH THẦN !

..v…v…và…v…v !

Khi ấy,

mọi người sẽ lại tìm thấy

Ý nghĩa của cuộc đời mình

Phải sống cho nhau

và biết hy sinh vì đồng loại,

là người anh em của mình

do Đấng Tạo hóa

hằng ban,

Yêu thương !

Tôi có một giấc mơ

chưa chắc đã thành sự thật

trong đời mình,

và tôi dám nói ra /tiết lộ /chia sẻ /tâm sự

kêu gào thảm thiết

một cách mạnh mẽ và công khai

cho mọi người cùng biết

rằng:

Tôi không câm,

Có tai không điếc,

Có mắt chẳng mù,

và một trái tim (chẳng may) vẫn còn rung cảm

một lương tâm không bị sún

vì chưa gãy hết răng

(nó cắn rứt tôi mỗi ngày !

Có Chúa chứng giám cho tôi điều ấy !)

cái đầu vẫn còn biết suy nghĩ

và mơ mộng

về những điều cao siêu,

nhưng thật ra thì đơn giản,

Tính trung thực và Lòng dũng cảm

nền tảng đạo đức

của con người !

Nhưng,

Ai ?

Sẽ tái lập và gìn giữ

Điều này ?

“Tôi,

(oắt con tép riu Lê thị Công Nhân)

Xin góp

Một bàn tay.”

Vậy,

Phần còn lại

Sẽ chờ

Ai đây ?

(Công an mỗi khi sỉ vả tôi thì thường gọi tôi là “Đồ oắt con, con nhãi ranh, đồ nhãi nhép, mấy cái tuổi ranh ..v…v…mà phạm tội tày đình”. Tôi quyết định là sẽ không coi cách công an gọi tôi như vậy là một tội lỗi của cá nhân họ với riêng tôi, vì xét thấy: mình cũng trẻ thật (hồi ấy, 2006, mới 27 tuổi), thôi thì cứ coi mình là oắt con tép riu cho nó vui ! ? ! ? )

Người nào đó giỏi về ngoại ngữ xin vui lòng dịch ra tiếng các nước vẫn còn nằm dưới sự cai trị của độc tài cộng sản, và chuyển đến họ như là một sự chia sẻ nhỏ bé của những người cùng khổ đồng cảnh ngộ. Xin hàm ơn rất nhiều !

Lê Thị Công Nhân

***

I Have a Dream

Lê thị Công Nhân

Hà Nội, June 12, 2010

Dedicated to Fr. Vũ Khởi Phụng and the parish of Thái Hà, Hà Nội–Việt Nam

I have a dream!

I have a dream

of a day, when

in this world,

no longer exists

communism.

Then the peasants in my country

no longer toil

in the scorching heat

of the stifling sun,

drenched in sweat

amidst storms and rains;

lonely

amongst dreary paddy fields

in order for rice plants to grow,

laden with fat yellow grains!

Ah! But

tribute must be paid to the dictatorial communist government,

more than half of the harvest.

What's left?!

Then intellectuals in my country

raise their voice of truth;

handcuffs of the shape of number 8,

penal code, section 88,

thrust out of mind

along with articles 79, 87

and 258... :

Monstrous genius!

Egregious products of my country

and other socialist brother allies.

Oh, Gosh!

Brotherly alliance?

Alliance of devils, rather.

Hand-in-hand they're

hogging the abode of Hades

as if it were their own private property,

forever!

In this moment writers and artists in my country

gush about feelings and ideas

without having to

pull them down (one often says “pull feelings down”),

hide them away,

hang them up,

or more simply

disregard them

as if one didn't have true

feelings and thoughts!

And in that moment,

poetry and arts

in my country

rise up

to start even from the beginning.

Yet,

only one single step

on the Road of Truth (if one should dare make one step)

would be exhilarating!

It's true!

Let's try it!

As no longer exists communism

in my country,

the lawyer

truly

is the heart of democracy;

eloquently lecturing,

debating, defending

without fear

of being thrown in prison,

refusing

to be dumb as to glorify the communist party ring for ever!?!?

and a rotten composite corpse

as a monumental edifice, the only truth

in this world.

In this moment,

no longer is toilsome labor

for wretched workers

with dirt-cheap wages

as can't be any cheaper!

And no more ordeals

the true clergy endures

as a consequence

of their usual,

foolish eccentricity

of asking for freedom of religion and faith,

also daring to dream!?!?

of demanding

religious properties appropriated illegally

be returned for

worshiping

God, the Supreme Being, the Heavenly King,

the Creator

of us

and, for heaven's sake,

also of the communists!

He's the One who gives life

to all creatures!

Oh, communists!

if you're still alive,

that testimony

should carry significance! (I always know it)

Intended for

people that still have conscience

and a remaining modicum of courage,

of self-respect,

of honor,

retrieved suddenly

after being lost for some time (a fairly long time!),

to “condemn vehemently,”

and “protest vigorously”

of the dictatorial regime

the diabolical cruelty,

the barbarous vileness,

the incomparable obtuseness,

the extreme squandering,

the excessive hallucinations,

AND THE MIRACULOUS, PIOUS LIES!

A----n----d

In this moment,

Everyone finds

the meaning of life

is

to live for one another,

to make sacrifices for others,

our brothers and sisters,

by the Creator,

given to us

to love!

I have a dream,

uncertain if it can be realized

in my life.

I speak up/reveal/

share/confide,

cry out loud lamentably,

vigorously and publicly

for all to know

that

I'm not dumb,

nor deaf,

nor blind;

that I still have a heart

(unfortunately) with feelings ,

a conscience unbroken

'cause my teeth are not all broken yet

(that bite me every day!

God testifies to that!);

that my head still thinks

and dreams

of profound things,

but in fact simple:

that is

Truthfulness and Courage

are the moral foundation

of humanity!

But

who????

re-establishes and safeguards

that?

I

(tiny, minuscule Lê thị Công Nhân)

plead

to give a hand.”

So,

as for the rest, who

pitches in?

Lê thị Công Nhân

(Any time security insults me, they often call me “little brat, little rascal, rapscallion, a scamp, a little mischievous youngster who dare commit serious crimes.” I made up my mind not to consider their misdemeanor a transgression against me personally, because, as a matter of fact, I was young – at that time I was 27 – It's quite alright to be pictured as a scamp, just for the fun of it !?!?)

Quốc Việt chuyển ngữ

QGHV

Keine Kommentare: