Huy Văn
Khi xưa còn đi học, Em kẹp tóc ngang vai
Tuổi hồn nhiên con gái, chưa biết đêm ngắn, dài
Khi xưa còn đi học, tôi đã biết thẫn thờ
Trộm nhìn Em xõa tóc, nét dịu hiền, đơn sơ
Nhớ một thuở đón đưa, lòng vui nói sao vừa
Chung dù, chung nhịp bước, ấm đường về chiều mưa
Tôi thường hay đứng chờ, đọc Em nghe bài thơ
Tay đan tay rộn rã, hai đứa cùng ước mơ
Thời gian trôi lặng lẽ, cho mưa nhạt, tình nhòa
Phận người qua lối rẽ, cuốn đời trôi rất xa
Bây giờ Em ở đâu, quê người hay giang đầu ?
Làm sao mình gặp lại, ôi đời quá bể dâu !
Từng ngày đêm khắc khoải, kỷ niệm chỉ là mơ
Nhớ ngày xưa thân ái, nhớ lối cũ sương mờ
Nơi đây Hè chợt đến, nghe lòng buồn ngẩn ngơ
Nhớ màu hoa phượng nở, ve gọi hè bơ vơ
Huy Văn
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen