Đất phiêu bạt giữ chân cuồng khách
Trời tây phương lạnh nắng bình minh
Áo xưa dù đã sờn vai, rách
Hương đất, hồn quê vẫn thắm tình
Tóc đã thay màu theo năm tháng
Phong sương buốt gía một đường mây
Chén thời gian đã gần phai cạn
Hào khí còn đây, mộng vẫn đầy.
Giữ mảnh àn y để nhớ hoài
Một thời bĩ vận tựa hiên tai
Tang thương một gánh đời định phận
Thời thế, thế thời đá vàng phai.
Một áng mây mù che trang sử
Mưa hoàng hôn ướt bóng người đi
Đường xa quan ái buồn lữ thứ
Nhớ quá ngày xưa...lúc phân kỳ!
Vì đêm đen phủ màu Đông chí
Vì ngày nắng tắt giữa Xuân phân
Nên người quang gánh đường thiên lý
Nên thuyền buông lái vượt sóng ngầm.
Buồm ai mấy cánh căng gió ngược
Đi, về mờ mịt nẻo trùng khơi
Đông, Tây, bờ bến chia hai lối
Gió mây ơi! Hãy nối biển, trời!
Ta soi bóng dưới hai làn nước
Thấy đời lũ lụt xoáy vòng quanh
Giang hồ vẫy gọi đôi chân bước
Hát mãi lời ca lữ khách hành.
HUY VĂN
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen