Cám ơn ông Mân Việt đã trình bày tình trạng người Minh Hương tại Việt Nam. Tôi nghĩ đây là một hiểu lầm lịch sử rất trầm trọng, mà mọi người dân Việt Nam phải nắm vững, tránh tình trạng chia rẽ, nhất là trong thời buổi chiến tranh chống xâm lược ngoại bang.
Tôi xin tóm tắt lịch sử người Minh Hương tại Việt Nam theo hiểu biết của tôi.
Năm 1644, Trung Quốc đã xảy ra một biến chuyển lớn, nhiều nhóm người Mãn Châu nổi lên chống lại nhà Minh. Lý Tự Thành, một nông dân Mãn Châu, chỉ huy quân khởi nghĩa nông dân đánh chiếm Bắc Kinh, và chiếm được ngôi hoàng đế nhà Minh là Minh Tư Tông. Minh Tư Tông, được xem là vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh, tự sát ở Môi Sơn. Một số quan lại và con cháu nhà Minh còn sống sót, di tản xuống vùng Giang Nam, đến thủ đô thứ hai là Nam Kinh, xây dựng thành luỹ, cố thủ Miền Nam Trung Quốc, lập vua mới là Phúc Vương, cháu nội của vua Minh Thần Tông, lên nối ngôi.
Phúc Vương không có tài. Triều thần muốn tổ chức lại quân đội, xây cất thành lũy mới, quyết tâm bám chặc cố thủ phương Nam, chờ ngày phản công, nhưng quốc khố đã bị quân của Lý Tự Thành cướp sạch. Hơn nữa, hai viên đại thần có quyền nhất trong triều lại chống đối nhau. Được tin nhà Nam Minh chia rẽ, nhà Mãn Thanh đem quân xuống đánh Dương Châu. Hai tuần sau, quân nhà Mãn Thanh tới sông Trường Giang, vượt qua sông một cách yên ổn vì quân lính trên các chiến thuyền của Nam Kinh đã bỏ trốn xuống Phúc Kiến. Tháng 4.1645, quân nhà Mãn Thanh chiếm được thủ đô Nam Kinh, bắt đầu chiến dịch truy quét và tiêu diệt từng nhóm nhỏ. Phúc Vương bỏ trốn với vài kị binh, bị quân Mãn Thanh đuổi sát. Túng thế, Phúc Vương đã phải nhảy xuống sông Trường Giang tự tử, hoặc đã bị bắt và đưa về Bắc Kinh, rồi bị giết.
Sau cái chết của Phúc Vương, Các quần thần và con cháu nhà Nam Minh còn sống sót chạy về đóng đô tại Triệu Khánh. Lúc này nhà Nam Minh trải qua một loạt phế lập. Hoàng Đế Vĩnh Lịch là cháu của Hoàng Đế Vạn Lịch, lên ngôi, cầm quyền nhà Nam Minh từ những năm 1646-1661, tiếp tục đóng đô tại Triệu Khánh, được sự hậu thuẫn của Trịnh Thành Công, một viên tướng người Hoa, sinh tại Nhật Bản. Trịnh Thành Công là một tướng tài và trung thành với nhà Minh. Dưới quyền chỉ huy của Trịnh Thành Công, nhà Nam Minh tiếp tục cầm cự với nhà Mãn Thanh ròng rã 15 năm, thì mới hoàn toàn sụp đổ.
Năm 1661, sau nhiều trận thất bại, Hoàng Đế Vĩnh Lịch phải tháo chạy, lìa bỏ kinh đô cuối cùng là Triệu Khánh. Hoàng Đế Vĩnh Lịch bị Ngô Tam Quế, trước đây Quế là một viên tướng tài của nhà Minh, nay thì đã quy thuận nhà Thanh, truy bắt. Ngô Tam Quế đuổi bắt Hoàng Đế Vĩnh Lịch tới tận Vân Nam. Vĩnh Lịch lại vượt biên giới qua trú nạn tại Miến Điện. Vua Miến Điện đã bắt Vĩnh Lịch trao lại cho Ngô Tam Quế. Vĩnh Lịch đã tự sát trên đường giãi về Côn Minh.
Năm 1671, Mạc Cửu và gia đình thuộc nhà Nam Minh chạy giặc nhà Mãn Thanh, đến vùng đất Mang Khảm (nay là Hà Tiên), khi đó vẫn thuộc quyền kiểm soát của Khmer. Gia đình của Mạc Cửu, gồm binh sĩ và một số sĩ phu khoảng 400 người lên thuyền rời khỏi Phúc Kiến. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, họ tới một vùng đất hoang trong vịnh Thái Lan. Sau khi dò hỏi và biết vùng nầy thuộc Chân Lạp, ông tìm đường đến Oudong xin tị nạn, nhưng lúc đó Chân Lạp có loạn. Mạc Cửu gặp Nặc Ông Thu và ở lại hợp tác cho đến năm 1681. Năm 1680, Mạc Cửu lập ấp rải rác từ Vũng Thơm, Trủng Kè, Cần Vọt, Rạch Giá, Cà Mau. Hà Tiên trở thành thương cảng quan trọng, thôn ấp nằm sát mé biển, thuận tiện cho ghe thuyền trên sông như sông Cái Lớn, sông Gành Hào, sông Ông Đốc. Năm 1687, quân Xiêm cướp phá Hà Tiên, bắt giam Mạc Cửu, nhưng ông trốn thoát. Từ đó Mạc Cửu dâng đất Hà Tiên, xin thần phục chúa Nam Hà (xứ Đàng Trong) để nhờ che chở.
Năm 1679 tổng binh tỉnh Quảng Tây là Dương Ngạn Địch, phó tướng Hoàng Tiến và tổng binh các châu thuộc tỉnh Quảng Đông là Trần Thượng Xuyên và phó tướng Trần An Bình cử binh đánh nhà Thanh, bị bại trận, hai Tổng Binh đem tướng sĩ xuống thuyền chạy tới Đà Nẵng xin Chúa Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần nhận làm dân Việt. Chúa Nguyễn Phúc Tần cho họ vào Nam lập nghiệp. Dương Ngạn Địch và Hoàng Tiến theo sông Cửu Long cập bến ở Định Tường, Trần Thượng Xuyên vào cửa Cần Giờ ngược dòng sông Đồng Nai cập bến Ban Lân Cù Lao Phố (Biên Hòa), và Đông Phố (Gia Định) chuyên lo thương mãi và canh nông. Những người Hoa này được gọi là người Minh Hương. “Hương” có nghĩa là quê hương hoặc là “làng”. “Minh Hương” là quê hương của người Minh. Người Việt Nam gọi người Minh Hương là người “Tàu”, vì họ vượt biển bằng Tàu tới Việt Nam để xin tị nạn.
Lúc đó Miền Nam (Nam Kỳ Lục Tỉnh), bao gồm Sài Gòn, Chợ Lớn, và Gia Định, vẫn còn là đất của người Miên, tuy nhiên vùng đất này vẫn còn đầy dẫy thú rừng như cọp, beo, trâu rừng… Và mỗi khi có một tàu tị nạn của người Minh Hương tới, chúa Nguyễn Phúc Tần đều cho người hướng dẫn họ tới nơi để cư trú và lập nghiệp. Dần dà, người Minh Hương thành lập được vùng “Chợ Lớn”. Có lẽ số đông người Minh Hương tới lập nghiệp tại Miền Nam Việt Nam, còn tới trước cả nhiều người Việt Nam. Vì cuộc nam tiến của chúa Nguyễn Phúc Tần lúc đó chỉ chiếm trọn đất của Chiêm Thành, mà chưa làm gì cả tới đất đai của người Miên, ngoại trừ hướng dẫn người Việt và người Hoa tới để cư ngụ và khai phá vùng đất còn hoang dã của người Miên.
Riêng tôi, tôi chắc chắn người Minh Hương là người Việt Nam; và tôi cũng chắc chắn lịch sử không thể nào phủ nhận được sự thật đó. Tôi nghĩ chuyện cần thiết trước tiên là người Minh Hương nên chú tâm đến bảo vệ quê hương đất nước của mình. Sau gần bốn trăm năm cư ngụ tại Việt Nam, sau gần bốn trăm năm bị nhà Thanh tàn sát và đẩy khỏi Trung Quốc, giờ đây người Minh Hương không còn gì nữa ở Trung Quốc. Những gì người Minh Hương còn là tại Việt Nam. Người Minh Hương còn mồ mả ông bà tại Việt Nam để tôn thờ, còn gia đình tại Việt Nam để chăm sóc; và còn tài sản tại Việt Nam để bảo vệ. Vì vậy người Minh Hương cần thiết nhất là sẳn sàng trở thành một tay súng chống xăm lăng Trung Quốc để bảo vệ tổ quốc, quê hương, gia đình của mình. Và tôi cũng chắc chắc những người Việt Nam yêu công bình và lẽ phải, sẽ không phân biệt và kỳ thị chủng tộc, sẽ sẳn sàng tranh đấu cho việc làm chính đáng cho người Minh Hương.
Xin đồng bào trong và ngoài nước hãy lên tiếng ủng hộ và khích lệ tinh thần yêu nước của đồng bào Việt gốc Minh Hương. Yêu cầu chính quyền Việt Nam xét lại, khích lệ, an ủi hoặc đền bù thiệt hại cho người Việt gốc Minh Hương đã bị phá hoại trong các cuộc biểu tình chống xâm lăng Trung Quốc.
Kính chúc may mắn đến đồng bào gốc Minh Hương
DuyenSinh
Tâm tình của một người Việt gốc Hoa
Kính gửi quý báo, kính nhờ quý báo chuyển đăng đôi dòng tâm sự của tôi, một người Việt gốc Hoa đến đồng bào người Việt gốc Việt và người Việt gốc Hoa khác.
Người dân Sài Gòn tuần hành ôn hòa phản đối Trung Quốc hạ đặt giàn khoan trái phép trên vùng biển Việt Nam - Ảnh: Độc Lập
Trước hết, xin đừng gọi chúng tôi là người Trung Quốc, tôi rất buồn khi đọc một số bài báo có cách gọi nhầm lẫn người Việt gốc Hoa là người Trung Quốc. Cũng như bao nhiêu người gốc Hoa ở các quốc gia khác, tổ tiên chúng tôi đã di cư bao nhiêu đời, nhiều người không nhớ nổi quê quán tổ tiên ở nơi nào bên Trung Quốc, chỉ biết mình là người gốc Triều Châu, Quảng Phủ, Phúc Kiến, Hẹ hay Hải Nam qua ngôn ngữ truyền lại thôi. Người Trung Quốc vẫn gọi chúng tôi là người Việt Nam và chúng tôi vẫn tự nhận mình là người Việt Nam khi giao tiếp với người Trung Quốc. Còn để tự nhận tên gọi của mình, chúng tôi tự gọi mình là Đường Nhân (Từng Nán trong tiếng Triều Châu và Thòng Dành trong tiếng Quảng Phủ). Xin cứ gọi chúng tôi là người Đường, người Minh Hương hay người Việt gốc Hoa, chứ đừng gọi chúng tôi là người Trung Quốc. Và cũng xin lưu ý là người Việt gốc Hoa không phải là Hoa Kiều, và Hoa Kiều cũng không phải là người Trung Quốc. Người Trung Quốc là những người mang quốc tịch của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.
Tổ tiên chúng tôi đến Việt Nam và bén rễ qua nhiều đời, bạn bè, hàng xóm, vợ, chồng, bà con, họ hàng, chúng tôi đều có người Việt gốc Hoa lẫn người Việt gốc Việt, nhiều khi chúng tôi còn không phân biệt được đâu là người Đường, đâu là người gốc Việt. Ai còn nói được tiếng nói của tổ tiên thì xem là người Đường, không còn nói được nữa thì xem là người gốc Việt.
Chúng tôi sinh ra, lớn lên, được nuôi dưỡng, trưởng thành và thành đạt trên mảnh đất Việt Nam này, chúng tôi cũng mang tình yêu quê hương nồng nàn như bao người Việt Nam khác. Khi biển đảo bị xâm phạm, chúng tôi cũng sục sôi căm phẫn như bao người Việt Nam khác. Trong tình yêu nước dâng trào đó, chúng tôi cũng sẵn sàng dốc hết sức người, sức của và tính mạng của mình để bảo vệ quê hương Việt Nam. Chúng tôi chỉ có một quê hương là Việt Nam, nơi chúng tôi đã sinh ra và trưởng thành, cùng ăn chung một loại gạo, cùng uống chung một nguồn nước, cùng đi chung con đường, cùng chia sẻ vinh nhục, buồn vui với 53 dân tộc khác trong cộng đồng dân tộc Việt Nam.
Trong sinh hoạt hằng ngày, chúng tôi đã hòa mình vào cộng đồng dân tộc Việt Nam, cái ranh giới dân tộc Kinh hay Đường cũng không còn tồn tại trong ý thức chúng tôi, người Việt gốc Việt và người Việt gốc Hoa khi nói chuyện với nhau đều tự nhận “Người Việt mình!”. Đến khi Trung Quốc kéo giàn khoan 981 vào xâm phạm lãnh hải Việt Nam, chúng tôi vẫn hòa mình vào dòng cảm xúc Việt để đấu tranh cho chủ quyền lãnh thổ. Rồi đến khi sự kiện diễu hành yêu nước ngày 13.5 ở Bình Dương bị những kẻ xấu kích động, họ đồng hóa tất cả những gì có liên hệ đến văn minh Trung Hoa đều là Trung Quốc, và có những hành động đáng tiếc, làm chúng tôi rất buồn, xót xa và hoang mang.
Chúng tôi mong muốn được tham gia, góp sức hết mình vào công cuộc bảo vệ quê hương, chủ quyền biển đảo. Và bổn phận công dân khi Tổ quốc lâm nguy của chúng tôi cần được nhìn nhận một cách tự nhiên, bình thường như bao người Việt Nam khác đã làm.
Tôi xin chia sẻ cùng đồng bào người Việt gốc Hoa, mong đồng bào đừng lo lắng, hoang mang mà mắc mưu của kẻ xấu muốn phá hoại kinh tế, làm rối loạn xã hội, chia rẽ khối đoàn kết dân tộc và làm suy yếu sức mạnh của đất nước. Lợi ích của chúng ta hòa chung với lợi ích của 53 dân tộc khác trên đất nước Việt Nam này, đồng tiền chúng ta kiếm được là đồng tiền Việt Nam, những người bạn xung quanh và những người cộng sự của chúng ta đều là người Việt Nam. Họ mới chính là người hiểu, giúp đỡ, che chở chúng ta chứ không phải nhà cầm quyền Bắc Kinh. Cho nên chúng ta phải chung tay bảo vệ kinh tế đất nước, tiếp sức cho cuộc đấu tranh của các chiến sĩ ngoài biển khơi.
Cuối cùng, chúng tôi phản đối việc chính phủ Trung Quốc đặt giàn khoan dầu khí 981 trên thềm lục địa Việt Nam.
Chúng tôi yêu cầu chính phủ Trung Quốc phải nhanh chóng rút giàn khoan và tàu bè ra khỏi lãnh thổ Việt Nam. Thật là buồn cười cho những tuyên bố chủ quyền về đường 9 đoạn, nhìn vào cái bản đồ của Trung Quốc tự vẽ lên, chỉ nhìn thấy trong đó sự ngang ngược và bá đạo. Lãnh thổ nằm tận phía cực bắc biển Đông mà chiếm lãnh hải đến sát cực nam biển Đông, chỉ chừa lại cho các nước xung quanh mỗi nước một ít. Thuyết phục người ta chấp nhận cái sự vô lý ấy không xong thì dùng vũ lực để cưỡng đoạt. Cái cách hành xử ngược ngạo này trái hẳn những gì mà tiền nhân Trung Hoa đã dạy trong Tứ Thư, Ngũ Kinh!
Chúng tôi đã được sự bảo vệ rất tốt của luật pháp và nhà nước Việt Nam, nên chúng tôi cũng không cần nhà nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa phải lên tiếng bảo vệ chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần chính quyền Trung Quốc rút giàn khoan 981 và lực lượng ra khỏi vùng biển Việt Nam ngay lập tức!
Mân Việt (*)
(*) Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một người Việt gốc Hoa đang sống tại Sài Gòn
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen