trên đỉnh tâm anh có em nằm ngủ
đêm, ngày hoài đôn đáo chực tương lai
để mai sớm còn trở về gọi phố
mở tấm lòng cho giấc khỏi oằn vai
về gọi phố, phố đang còn nằm mộng
mùa thu xanh ai nhuộm lá cho vàng
ờ hay nhỉ ! mà sao cành lại vắng
tiếng chim đùa như thuở bé vườn anh
cành nhìn quanh nghe gió mùa di chuyển
theo cánh cò bay đảo lại quê hương
đùa lúa mới cọng non màu thật nhuyễn
như tình em ngày vừa biết yêu thương
em chẻ dọc sợi tóc hương chùm kết
chia cho anh một nửa, nửa em cầm
ngày nào đó buộc hai trời bát ngát
xem sợi nào anh hay em còn thơm
chừ hai bờ quê hương người xa lắm
anh đầu ngày, em ở cuối hoàng hôn
nhưng ánh trăng hai đứa dù muôn dặm
vẫn rỡ ràng soi bóng cũ trên sông
nay rong phố, bóng anh lồng giữa nắng
trên vai em hai sợi tóc cười giòn
kháo với nhau không khéo mà điểm mặn
lại chập chờn hoa thao thức vô ngôn !
đông hương
từ giã phố
Mặc súng đạn, cứ nằm khèo ra ngủ
Ôm gốc cây tìm mơ ước tương lai
Bỏ ra đi không từ giã phố
Chân mỏi mê nằng nặng đôi vai...
Phố có còn ai? Cơn huyễn mộng
Mấy hàng thông đâu thấy lá vàng
Sao lại bỏ thành Pleime trống
Trời tháng ba sương vẫn chưa tan...
Mở mắt nhìn rắn rồng di chuyển
Đạn không còn súng gởi quê hương
Ruộng bên đường đâu cần cày nhuyễn
Bước chân người nhìn thật dễ thương...
Em chạy loạn tóc thơm chùm kết
Chia buồn lo, âu yếm tay cầm
Mai không gặp tình coi như hết
Đêm động phòng, lăng lắc xa xăm.!
Vang súng đạn, trăng ngàn muôn dặm
Sóng lững lờ chút máu loang sông
Da đen nhẻm suốt ngày dang nắng
Em mỉm cười duyên dáng còn không?
Lén hôn em, vị tình mằn mặn
Bởi lệ tràn, đau xót vô ngôn
Đường lộ 7 cảnh tình đen đắng
Thây ngả chồng thây, tiếng súng dồn!!
thylanthảo
( Gợi ý từ thơ Đông Hương, " Về Gọi Phố")
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen