Phương Nam vời vợi mờ mây chắn
Có thấy gì đâu- Đất với trời
Gà rừng gáy sáng, sương giăng trắng
Trời đất quen- Lòng thấy xa xôi ...
Leo lên nửa núi chân nhừ mỏi
Núi đá Nam Hà chỉ thấp thôi
Tuổi chẳng bao nhiêu, thân còm cõi
Trang lứa đời ta chịu thiệt thòi
Học vội học vàng dăm ba chữ
Rồi đi học bắn giết lẫn nhau
Súng gắn lưỡi lê đâm giặc dữ
Con cháu Âu Cơ đổ máu đào !
Dép râu trèo núi, sương trời sáng
Trơn đá, đường lên dốc cheo leo
Tay cầm gô nước, tay mã tấu
Có mệt có đau cũng phải trèo!
Núi đá vôi, cây rừng cô quạnh
Một mình ta lủi thủi như ma
Đá lở, rắn, ong ... Đều khó tránh
Lỡ mà...Khổ nạn cõi người ta.!!
Ngóng mắt tìm về hướng Gò Công
Thương Ba nhớ Mẹ nặng tâm lòng
Tám năm khổ ải dài đăng đẵng
Lối cũ bước về ai cũng trông !!
.....
Ta lái xe, chiều freeway kẹt xe
Duy Khánh rên than " Con không về
Tai nghe đau xót lòng ta lắm
Ly xứ ai người chằng nhớ quê !!??
Ta về cho dẫu lòng ta muốn
Nhưng phận đời ta lính Cộng Hòa
Trung Nghĩa Đài, thề xưa vẫn giữ
Bước dưới cờ sao không có ta...
thylanthảo
Viết bên máy tiện 13-5-16
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen