Freitag, 9. Dezember 2016

CHIÊM BAO TÓC RỐI BẠC ĐẦU


Dù đã cố quên mà sao vẫn nhớ
những tang thương của thuở điêu linh
Nay hoàng hôn đang chập choạng quanh mình
nên cố níu một vài tia hạnh phúc!

Sông mất khúc, người cũng trần thân...nhục!
Tưởng tiếc non sông, lòng mãi trầm buồn
Nén thở dài, chờ gió vỗ mưa tuôn
Héo hon chẳng khác gì thân gỗ mục!

Đất về gần. Trời xa thêm một chút
Đời loanh quanh lui, tới chỉ một đường
Xa bến cũ nên ít trong, nhiều đục
Trường giang xưa giờ cũng đã khói sương!

Đêm đỏ mắt chong cố hương mờ mịt
Ngày loay hoay trả món nợ áo cơm
Đã cạn lán vì đời toàn bi kịch
Đành tìm vui trong giấc ngủ chập chờn!

Đời muôn ngả rồi cũng về một lối
Chập chùng giăng bào huyễn của phù vân
Hỏi: phải chăng định mệnh đã an phần
cho du tử trầm luân trong thế sự?!

Mượn bình yên trong hương tàn quá khứ
Hong lại niềm hoài cảm giữa đêm thâu
Theo kỷ niệm hành hương về ký ức
Xanh chiêm bao quên tóc rối bạc đầu.
HUY VĂN


Anh Của quý mến,

Cám ơn anh Của đã cho đọc một bài thơ đầy cảm xúc, rất hay nhưng có vẻ buồn ! Xin gởi lại vài dòng chia sẻ . 

Lâu quá nhưng vẫn nhớ màu mũ nâu, Cọp Ðen và lá Cờ Vàng sau mỗi bài anh viết .
Rất thân mến,

Sơn
Làm Sao Quên ?
 
Xin đừng quên hỡi tâm hồn oanh liệt
Chiều hoàng hôn nắng tha thiết vẫn hồng,
Thuở quê hương từng thấm giòng máu Việt
Nghiệp binh đao chưa thoả chí quật cường 
 
Tướng MacArthur có lần đã nói
Người chiến binh sẽ sống mãi muôn đời

Họ mờ dần nhưng không bao giờ chết  
Dù đời qua tan tác
, cũ phận người
Xác thân nào chẳng một lần rã mục 
Ðời ngỡ quên hay bỏ mặc nỗi quên
Nợ quê hương thịt 
xương ấy đã đền
Hồn tử sĩ mãi hiên ngang sừng sững!
 
Có ai thoát vòng tử sinh khổ ải
Nhưng mấy ai đã dũng cảm quên mình
Nhìn cờ bay, đâu
 
phải tự cờ bay
máu xương đổ để cờ bay cứu nước
 
Người lính già, quá già hay đã khuất
Thân 
xác anh đang mòn mõi xa dần
Mặc cho đời huyễn hoặc vong ân   
Anh vẫn đó, mờ dần nhưng chẳng mất
 
Người lính ấy vẫn hiên ngang sừng sững
Hồn nào siêu khi đất nước điêu linh
Làm sao quên chí oanh liệt kiêu hùng
Cờ phủ xác mãi vươn mình rạng rỡ 

x x x

Ðời quá ngắn để quê hương giành lại 
Nhưng dễ thường khí phách gục tang thương
 ?
Lúc ta biết sẽ vùi thây nơi xứ lạ 
Là muôn ngàn gươm giáo thấu tim gan
Là nỗi đau sũng máu đến bàng hoàng
Quê hương hỡi làm sao quên cho được ?


smc

Keine Kommentare: