Posts mit dem Label Chính trị werden angezeigt. Alle Posts anzeigen
Posts mit dem Label Chính trị werden angezeigt. Alle Posts anzeigen

Sonntag, 12. Januar 2020

Xuân Mộng


    
  Xuân đất nước sạch loài quỷ đỏ,
      Dân trẻ già khắp ngõ hát ca,
         Cờ Vàng phất phới gần xa,
Rừng xưa xương trắng nở hoa rộn ràng.

              Trần Văn Lương
                  Cali, 1/2020

Tôi đọc những vần điệu trên đây của sư huynh Trần Văn Lương khi ngoài hiên đông phong đang lùa tuyết tràn ra đường phố và lấp cả lối đi trên vĩa hè. Trận tuyết đầu mùa mang cơn lạnh buốt da về trên màn trắng vốn đã ảm đạm của khói sương. Cũng như người thi sĩ đàn anh ở cách 3 múi giờ, tôi đang ngồi mơ mùa nắng ấm trên quê hương. Đúng hơn, là tôi mơ một mùa Xuân đích thực đã từ lâu vắng bóng trong lòng người dân cả nước. Hình ảnh trong lòng anh, trong lòng tôi, trong lòng mọi người quả đúng là một mùa Xuân " sạch loài quỷ đỏ ", một mùa Xuân tươi để " dân trẻ già khắp ngõ hát ca ". Ứơc mơ thật bình thường, nhưng hiện thực không dễ gì...thực hiện!

Bạo lực đang nằm trong tay của phỉ quyền. Hà Nội công khai rêu rao khẩu hiệu " Còn đảng, Còn mình ". Cái xác ướp ( mà dư luận cho là xác giả ) của gã tội đồ dân tộc trong lăng Ba Đình vẫn còn là bình phong để chúng chống lưng và núp bóng khi cần. Trong khi thế giới đại đồng mà Cộng Sản quốc tế thường rêu rao đã bị lột da, đổi lốt, để trở thành chính sách toàn cầu hóa của thế giới tư bản, thì tại Việt Nam, bọn chóp bu đang làm chủ đất nước vẫn hăm hở nhận 16 chữ vàng do " người anh em tốt kiêm láng giềng gần" ban tặng. Cũng có nghĩa là chúng đã chọn con đường " Nhượng biển, Bán rừng. Buôn dân, Hiến đất " cho quan thầy Bắc Kinh khi mà mọi sinh hoạt của Bắc Bộ Phủ đều rập khuôn theo đám Hán gian ở phương  bắc.

Làm sao có mùa Xuân khi dân tình quanh năm ta thán?!  Làm sao được yên vui khi nhà của riêng mình mà đất thì do...nhà nước quản lý?! Cuộc sống cứ thế phập phồng thì làm sao tâm lạc, thân an?! Nhưng đó là phần của Dân. Còn nhà nước thì cứ tha hồ quy hoạch rồi...cưỡng chế! Một mãnh đất có khi lại " được " chiếu cố 2, 3 bận. Cán bộ khi không còn chức quyền thì cũng chẳng khác gì Dân ngu ( xin lỗi! ) khu đen!? Bởi thế, trên thế giới này có lẽ chỉ tại Việt Nam mới có loại " dân oan " gốc... anh hùng! Từ anh hùng diệt Mỹ tới anh hùng nuôi quân chống giặc ( sic ). Từ những kẻ cầm súng cho tới những bà má, những chị, em một thời nuôi, giấu cán bộ, chiến sĩ.  Bây giờ họ đều trở thành những kẻ mất đất, tan nhà. Đám công thần của " ( cái gọi là ) cách mạng đã như vậy, Dân đen của hai thể chế cộng hòa tại miền Nam thuở xưa còn thê thảm hơn! Bởi vì họ đã trắng tay khi vừa mới đổi đời, cộng thêm những trận đòn thù của phe thắng trận càng dìm họ xuống sâu hơn nữa trong tận cùng khổ ải! Người đi thì đã đi. Kẻ ở lại nghiến răng lây lất sống. Sống để hy vọng. Sống để mơ mộng, để ôm hoài câu sáo ngữ " Dân tộc trường tồn, Chủ Nghĩa đoản hạn ".

Đoản hạn là bao lâu?! Tính từ lúc gã tội đồ mang chủ nghĩa tàn độc về gieo mầm trên quê hương thì đến nay đã được đúng 90 năm! Nếu thực dân Pháp chính thức đô hộ Việt Nam trong chỉ 80 năm, thì hãy còn " êm ái " hơn chủ nghĩa cộng sản mà gã họ Hồ " chỉ một gương mặt,nhưng có cả trăm tên "  cùng với đám nô tài đã thô bạo tròng lên cổ dân Việt. Dân Tộc đúng là trường tồn, nhưng không phải là trong sự nhu nhược và bí rị như hiện nay. Câu nói gần như là lời " thiệu " mà Ông Cha để lại cho con cháu chiêm nghiệm là một chân lý dựa trên tinh thần " Quốc Gia hưng vong. Thất phu hữu trách " chứ không phải là kiểu suy nghĩ an phận, yếm thế như ngày nay nhiều người thường nghĩ. Cái thái độ xuôi xị rất tiêu cực hiện nay của cả nước tất nhiên là có nguyên nhân: tay không làm sao chống lại giáo gươm huống gì là súng đạn thời hiện đại?!

Nhưng trong tay không vũ khí mà óc vẫn sục sôi, tim luôn cuồng nhiệt nung nấu tinh thần quật khởi thì vẫn có cơ hội " ...Đứng lên đáp lời sông núi. Đồng lòng cùng đi. Hy sinh tiếc gì thân sống... " Buồn thay! Sau 90 năm, ngọn lửa thiêng và chút ánh sáng cuối đường hầm đó đã bị hàng tỷ lít bia, rượu dập tắt một cách phủ phàng ngay từ lúc mới nhen nhúm. Tính từ lúc Linh mục Nguyễn Văn Lý và một số giáo dân đứng giữa đường đọc kinh ( không chịu quay trở về ) khi bị công an chận giữ, không cho hành hương đến Trung Tâm Thánh Mẫu La Vang, đến lúc nhen nhúm vài người liều mạng tuần hành chống Trung cộng hồi 2007 ( trong số này có " Điếu Cày " Nguyễn Văn Hải ) rồi tới khi khoảng 500 người tuần hành tại Sài gòn năm 2008 phản đối lễ rước đuốc Thế Vận Hội do tTrung cộng tổ chức, cho tới nay đã được gần 40 năm!

40 năm là một thời lượng đáng kể! Đủ để hun đúc một ý chí quật cường, một tinh thần bất khuất nếu như Việt Nam ngày nay được hưởng một nền giáo dục nhân bản trong một thể chế tự do, dân chủ như của Việt Nam Cộng Hòa thuở xưa. Tiếc thay, vì sống trong chế độ độc tài, toàn trị trá hình đàng sau cái mặt nạ " kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa " nên những ánh lửa tưởng đâu đã có thể bùng lên một cách mãnh liệt, đã le lói một cách thảm hại chẳng khác gì đốm sáng của đom đóm trong đêm thiêu thân. Không hơn, không kém! Nghĩ mà thương cho vị chăn chiên trọn đời tận hiến cho lý tưởng dấn thân. Đã 193 tuần khan cổ, vắt cạn tâm can để gọi mời một cuộc vùng lên của cả 3 miền đất nước, nhưng tâm huyết của ngài chưa được đáp ứng một cách đúng mức. Có thể nói,  Linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý vẫn  là một " Người Lữ Hành Cô Đơn " trên con đường đi tìm mùa Xuân đích thực cho Giáo hội và Quốc gia, Dân tộc Việt Nam. Hạt giống chưa tìm được đất tốt để nẩy mầm, nhưng sự kiên trì của ngài quả thật đáng khâm phục khi búa rìu dư luận và móng vuốt của lang sói vẫn còn quanh quẩn bên ngoài Tòa Giám Mục của thành phố Huế là nơi ngài đang hưu dưỡng.

Nhắc tới hạt giống và vùng đất tốt thì tôi lại chạnh lòng khi nghiền ngẫm vần điệu cuối: " Rừng xưa xương trắng nở hoa rộn ràng.". Phải chăng Sư huynh Trần Văn Lương đã mang hy vọng của mình đặt vào sự chín muồi của tâm lý nhân sinh và hiện tình đất nước, hiểu theo nghĩa Tử Sĩ của hai nền Cộng Hòa miền Nam Việt Nam đã là lời chứng hùng hồn nhứt, cụ thể nhứt cho một mùa Xuân bất tận trên quê hương?! Xương trắng nở hoa phải chăng là hình ảnh của một chính nghĩa, một gắn bó rất thủy chung mang biểu tượng của Chánh Nghĩa và Chân Lý mà cả nước đang đi tìm?! Vậy còn chờ gì nữa hỡi những người trẻ đang còn trong mê lộ, hỡi những kẻ cầm quyền nào còn chút lương tri và hỡi những người dân đang ngụp lặn trong vũng lầy " xã nghĩa "! Hãy đứng vùng lên tháo gỡ gông xiềng, dẹp loài phản quốc! Có như thế mới " sạch bóng quân thù " trên toàn cõi dải đất hình chữ S bên bờ Nam Hải! Có như thế mới mang lại mùa Xuân an bình và trường  cửu cho một Dân Tộc vốn đã chịu quá nhiều khổ ải suốt từ khi lập quốc cho đến tận ngày nay!
HUỲNH VĂN CỦA


Mittwoch, 18. September 2019

Hoàng Chi Phong điều trần tại Quốc hội Mỹ, kêu gọi thông qua dự luật Hồng Kông

Như Ngọc•Thứ Tư, 18/09/2019 •

Hoàng Chi Phong (Joshua Wong) và một số nhà hoạt động dân chủ Hồng Kông khác hôm thứ Ba (17/9) đã tham gia cuộc điều trần tại một ủy ban lưỡng đảng của Quốc hội Mỹ. Tại đây, các nhà hoạt động dân chủ đã thúc giục Quốc hội Mỹ thông qua luật để chống lại vi phạm nhân quyền tại hòn đảo bán tự trị này.
Theo Reuters, phát biểu trong phiên điều trần của Ủy ban Hành pháp về Trung Quốc của Quốc hội Mỹ (CECC), Hoàng Chi Phong, Tổng bí thư đảng Demosisto và là lãnh đạo “Phong trào Dù vàng 2014” nói rằng: “Bắc Kinh không nên có được cả hai điều, vừa gặt hái tất cả lợi ích của vị thế Hồng Kông trên thế giới, trong khi lại xóa bỏ bản sắc xã hội chính trị của chúng tôi.”

Sonntag, 4. August 2019

WHO ARE YOU?

Hoàng Ngọc Nguyên

 Bản Tin của Cộng Đồng Người Việt Quốc gia Tự do Utah ngày 20-7 Quốc Hận vừa qua đã kỷ niệm 11 năm hoạt động. Tại sao mười năm không kỷ niệm mà phải đợi đến 11 năm? E rằng sau mười năm, những người chủ trương vẫn chưa đủ tự tin về sức sống của nó. Nhưng nay đã thêm một tuổi, có lẽ Bản Tin hoặc đã đủ sự tự tin hoặc đã hiểu rõ như Tổng thống Franklin Roosevelt Mỹ từng nói: Điều duy nhất chúng ta phải sợ chính là nỗi lo sợ (Only thing we have to fear is fear itself). Cho nên đứng trước dịp kỷ niệm 11 năm này, các bạn của tôi nói: It’s Now Or Never để cho người trong cộng đồng ít nhất có một dịp gặp nhau khoe bệnh tuổi già (không thiếu), và than vãn về nỗi đơn chiếc của người cao niên trên đất Mỹ (chẳng ai không có). Nói như Elvis Presley, gần 70 năm trước, It’s now or never.

Chúng ta cũng đã có dịp nói về câu hỏi nhức nhối nhất của thời đại ngày nay: Who are we?  Một câu hỏi mà chúng ta phải tìm cách trả lời nếu không người ta sẽ bảo thẳng mặt: Go straight back to your country! Câu hỏi này thú vị, vì trên đời này chẳng ai giống ai. Ai cũng có hoàn cảnh riêng trong câu trả lời, cho nên mỗi người có thể nhìn mỗi cách khác nhau. Nước Mỹ dân chủ mà. Mạnh ai nấy nói, mạnh ai nấy nghĩ. Ngay cả nói những điều mình không nghĩ. Không cần biết người khác nói gì, nghĩ gì!

Suy cho cùng, mọi câu trả lời đều nhằm nói rõ: “Tôi thực là người Mỹ” cho dù có lẽ chưa đến 15% người dân thực có hiểu biết về lịch sử và chính trị nước Mỹ. Bởi vì đây là một “đất của người di dân” (a nation of immigrants), cho dù hiện nay người da trắng siêu chủng (white supremacists) như Ngài tổng thống cứ nói nước Mỹ là vùng đất cơ hội chỉ dành cho ngưòi da trắng khai hoang (land of opoprtunities for white settlers), mà là di dân hay con di dân thì nói chung ít khi màng đến chuyện lịch sử, chính trị - nhất là vì cái văn hoa đa chủng (multi-culturalism) này rất phức tạp, tưởng dễ nhưng chẳng phải dễ tí nào. Tuy nhiên, sống trên nước Mỹ mà không phải là người Mỹ thì ... hơi kỳ.

Có nhiều cách để nhìn người Mỹ. Nhưng vẫn có một cách nhìn dễ dàng, đơn giản mà chính xác. Đó là sự hiểu biết, tôn trọng và ý thức bảo vệ giá trị dân chủ của nước Mỹ. Giá trị dân chủ là nền tảng của mọi giá trị của đất nước này, là nguyên do vì sao nước Mỹ vươn hẳn, vượt hẳn lên “top of the world” (như bài hát của The Carpenters). Có hiểu biết mới tôn trọng, và có tôn trọng mới bảo vệ được nền dân chủ Mỹ trước những thách đố thường trực của những xu hướng và thế lực phản dân chủ, lạm dụng dân chủ bao giờ cũng có, nhưng có lúc mạnh có lúc yếu, tùy thuộc phần lớn vào người lãnh đạo đất nước ở Tòa Bạch Ốc nhưng cũng phải nói đến trách nhiệm của các định chế dân cử và ý thức phần lớn của người dân. Nếu chúng ta nhìn cho kỹ, suy nghĩ cho kỹ về người lãnh đạo của đất nước Mỹ hiện nay, về những người dân cử Mỹ hiện nay tại Thượng Viện và Hạ Viện, và chính người dân Mỹ hiện nay, chắc chắn cho dù chẳng phải là những bậc “thức giả” (tức giả vờ thức), chúng ta vẫn có nhiều lý do chính đáng đứng ngồi không yên, mất ngủ triền miên.

Trong thời nay tin thất thiệt (fake news) người ta lại khai thác, tin thật người ta lại bỏ qua, và Tổng thống vẫn tweet hàng ngày lên án “fake news” của truyền thông dòng chính mà không biết chính trách nhiệm là ở mình.

Hãy kể vài tin giả ngu xuẩn gần đây. Tin Tỷ phú Ross Perot, người đã từng giúp Bill Clinton đánh bại một người Cộng Hòa rất xứng đáng là George H.W. Bush năm 1992, vừa qua đời, và trong chúc thư để lại đã dặn mười người con đóng góp mỗi đứa 10 triệu cho vị anh hùng  Donald Trump tái tranh cử. Vị chi 100 triệu! Có điều sự thực ông chỉ có 5 đứa con. Và chẳng hề có chúc thơ như thế. Nên cho đến nay ông Trump chưa một lời truy điệu, cám ơn  Perot!

Một “tin dzởm” khác “gây sốc cho cả thế giới”:  “Những bí mật về mối quan hệ của bà Clinton và ông Tập Cập Bình. Nếu bà lên làm Tổng thống Mỹ thì Trung Quốc hoàn toàn có lợi...”. Sự thực thì chẳng có ai bị sốc cả, đừng nói chi “cả thế giới”. Và câu chuyện cũ mèm này xuất phát từ “tiết lộ” của Wikileaks về những phát biểu của bà năm 2013 nhận định về Tập sau khi ông ta giành được vị trí lãnh đạo đảng và Nhà nước của Trung Cộng. Nhưng ta nên nhớ bà là ngoại trưởng của Tổng thống Barack Obama. Và Tập đối xử thế nào với Obama thì là một sự thật “phũ phàng” ai cũng biết: Obama năm 2016 đến Hàng Châu dự Hội nghị G20 được tiếp đón  không cầu thang riêng, không có ngay cả một tấn thảm rách, đừng nói thảm đỏ.

Tin giả đang tràn đầy trên mạng xã hội, không phải trong truyền thông chính thức. Và những tin giả như đã kể trên đây từ đâu ra? Hỏi tức là trả lời.

Trong khi đó, tin thực trên mạng chính thức lại bị phớt lờ, làm như không biết. Ví dụ như câu chuyện người bạn thân  nhất cua Jeffey Epstein, nhà tỷ phú đang bị bỏ tù về chuyện chuyên bắt gái 15-16 tuổi làm trò dâm ô rồi sưu tập hình ảnh, và dắt gái, dẫn gái cả mấy chục năm nay cho giới quí tộc Mỹ. Epstein có nhiều bạn quí, trong đó có cựu Tổng thống Bill Clinton và người đương nhiệm Donald Trump. Epstein quen với hai ông nhờ tiền bạc, hay nhờ gái. Trời chưa cho biết. Nhưng nay người ta biết video clip của CNBC về một chuyện 27 năm trước, Epstein và  Trump cùng xem chung gái múa hầu như khỏa thân tại một “party” ở Mar-a-Lego, căn cứ địa của Trump ở Florida. Video clip cho thấy ông thều thào “Con nhỏ này ngon quá” và đưa tay đánh vào đít một cô. Ông Trump cứ nói “fake news”, ông chẳng quen biết gì thực sự Epstein, cho đến khi video clip này ra mắt thì ông im lặng.

Hay câu chuyện ngày 23-7, ông Trump bảo người của mình kiện lên Tòa Kháng Án chống lại lệnh bắt ông công bố hồ sơ thuế. Trong trí óc bình thường của mọi người, một ông tổng thống mà không công bố hồ sơ thuế là thiếu lương thiện. Trong lý luận có tính cách chống chế của ông Trump, đó là chuyện “riêng tư”. Nhưng theo lý luận chính trị của ngay cả người Mỹ, một người lãnh đạo phải có một cuộc đời liêm khiết tối thiểu. Không thể có chuyện riêng tư phải che dấu trong làm ăn. Nhưng chúng ta cũng hiểu, ông Trump có không thiếu gì chuyện riêng tư vừa làm ông tự hào, vừa làm ông phải che dấu. Ví dụ như chuyện học hành của một “thiên tài ổn định” nhưng chưa bao giờ dám chưng học bạ. Hay trong chuyện quan hệ với phụ nữ, ông thành công hơn người - theo cách thành công của ông. Nhưng bao nhiêu phụ nữ nói “Me too”, tố cáo ông cưỡng bách, xâm phạm tình dục, ông đều nói “Xạo, cô này không xứng với tôi”. Trong làm ăn, ông vẫn tự hào thành công “càng tránh thuế càng nhiều, nếu không trốn thuế, càng tốt”, nhưng không hề cho biết đã làm ăn như thế nào, giàu đến mức nào. Trong nguồn gốc, chẳng ai biết ông từ đâu ra: Thụy Điển, hay Đức, hay Scotland? Trong quan hệ với Trùm mafia chính trị Nga Putin, ông vẫn bị tiếng “bưng bít”, mà chính sách của Mỹ với Nga hiện nay chỉ làm người ta thêm tin là mình đúng.

Bởi vậy, khi ông hỏi người ta “who are you”,  người ta chỉ muốn hỏi ngược lại ông câu đó, cho dù biết rằng còn lâu ông mới trả lời!

 :

 .

Donnerstag, 18. Juli 2019

Vì sao Hà Nội bị chỉ trích là “kẻ lợi dụng tồi tệ nhất”?

Bài mới xin gởi đến quý vị rất mong được phổ biến rộng rãi.
Nguyễn Quang Duy
Vì sao Hà Nội bị chỉ trích là “kẻ lợi dụng tồi tệ nhất”?
Nguyễn Quang Duy
Đã trên hai tuần từ khi Tổng thống Donald Trump nêu đích danh Hà Nội là kẻ lợi dụng Mỹ tồi tệ nhất và đe dọa trừng phạt, giới chức Hà Nội vẫn im hơi lặng tiếng..
Im lặng là đồng ý là chấp nhận.. Nhưng vì sao ông Trump chỉ trích là điều rất cần được xem xét, phân tích và học hỏi.

Thao túng tiền tệ…
Đồng Việt là đồng tiền yếu nhất thế giới và liên tục bị mất giá. Tiền Việt yếu hơn cả tiền Lào, tiền Campuchia, chỉ mạnh hơn đồng tiền vài quốc gia đang bị Mỹ phong tỏa kinh tế như Iran và Venezuela, nhưng vẫn yếu hơn tiền Bắc Hàn.
Đồng Việt yếu đến độ ngay chính người Việt chỉ muốn giữ vàng và Mỹ kim. Hà Nội biết thế nên tìm mọi cách để kiểm soát nhưng thất bại.
Đồng tiền là thước đo chính xác nhất cho sức mạnh kinh tế, niềm tin và ổn định xã hội..
Giữ cho đồng Việt không bị phá giá là cả một nỗ lực vô cùng to lớn của Hà Nội, nói chi đến việc thao túng tiền tệ như Bộ Tài Chính Mỹ e dè.

Montag, 13. Mai 2019

Viết trong những ngày đất nước đang chuyển mình

Tôi không phải là nhà chính trị, cũng không phải là một fortune teller, nhưng với những năm tháng từng trải của mình, tôi hiểu sâu sắc rằng, đất nước VN đang ở trong những ngày biến động dữ dội, nhưng mỗi ngày một sáng sủa hơn.
Đại gia đình tôi đã trải qua 72 năm và có ít nhất 3 thế hệ sống trong nước Việt Nam Dân chủ Công hòa, thành lập ngày 2/9/1945 và đến hôm nay là những ngày cuối cùng của Cộng Hòa XHCN Việt Nam do ĐCSVN lãnh đạo. Nhìn vào những biến động của đại gia đình mình trong 72 năm qua, tôi “nhìn thấy” sự biến động của đất nước và tôi tin chắc rằng mọi thứ đang được phát triển theo một quy luật mà không thế lực nào cưỡng nổi.

Thế hệ thứ nhất:
Năm 1945, cha tôi là một thanh niên 30 tuổi, đầy lòng yêu nước, ngây thơ và hăm hở theo Việt Minh rồi trở thành Đội viên Đội tự vệ Hoàng Diệu từ những ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Cha trở thành công an mật Hà Nội năm 1947, được kết nạp vào ĐCS năm 1948, rồi lên chiến khu Việt Bắc, rồi trở về Hà Nội ngày giải phóng Thủ đô năm 1954…
Khi cha tôi mất năm 2002, cụ vẫn là một cán bộ cách mạng lão thành, sống kham khổ, trong sạch và khi nhắm mắt xuôi tay, cha mãn nguyện ra đi vì đã cống hiến cả đời mình sự nghiệp giải phóng quê hương. Tôi thương cha, đến phút chót cuộc đời, cha không hiểu hết con đường cách mạng của mình đúng sai ở chỗ nào?
Cậu ruột, em trai thứ 3 của mẹ tôi thì khác hẳn. Là một thanh niên học sinh yêu nước của trường Bưởi Hà Nội, cậu tôi rủ các bạn cùng trường, đi quyên góp gạo tiền, nấu cháo phát chẩn cho bà con nghèo đói ở các làng quê, nạn nhân của nạn đói 1945… Nhưng cậu tôi không theo Việt Minh, ông và các bạn ông hưởng ứng lời kêu gọi của Thủ tướng Trần Trọng Kim, khi chính phủ Trần Trọng Kim bị Việt Minh đánh đổ, cậu tôi bị Việt Minh bắt giam và bị giết chết.

Thế hệ thứ hai:
Chồng tôi và tôi cùng lớn lên trong nhà trường xã hội chủ nghĩa. Khác với tôi, chồng tôi luôn tỏ ra là một người sống có kỷ luật, ngoan ngoãn và trung thành với chế độ. Chồng tôi được kết nạp vào ĐCS năm 1961, ông được tổ chức cơ quan và chính quyền nhà nước cưng chiều, được cử sang Anh tu nghiệp tiếng Anh năm 1979, sang Hà Lan, sang Nhật học tập về Quy hoạch quản lý kinh tế. Ông được Ủy ban Hợp tác kinh tế đối ngoại của chính phủ phân công phụ trách khối Bắc Âu, đã từng có quan hệ thân tình với Thụy Điển, là khách quý được cố Thủ tướng Thụy Điển Olof Palme mời tới nhà riêng ăn cơm chiều…
Đã đặt chân tới hơn 40 nước phi XHCN, chồng tôi có dịp tiếp cận, kết bạn và tìm hiểu khá kỹ về “chế độ tư bản giẫy chết”, ông từng cố gắng mang những hiểu biết của mình, thuyết phục, phân tích cho các quan chức cùng thời. Có người ủng hộ và muốn làm cuộc cải cách, như Thủ tướng Võ Văn Kiệt, như Thứ trưởng Trần Quang Cơ, nhưng các vị đó suy nghĩ nhiều mà chẳng làm được việc gì.
Khi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt bị ám hại qua đời, chồng tôi hiểu rằng mọi cố gắng chưa hợp thời đều bị thất bại, ông về hưu năm 2000, bỏ ĐCS, ông ở nhà nuôi dạy thằng Út, hy vọng thằng con lớn lên sẽ không bỏ phí cuộc đời như cha nó.
Khác hẳn với chồng, tôi ngang bướng và rất “vô kỷ luật”, tốt nghiệp kiến trúc tại Thượng Hải năm 1966, theo học “The International Post-Granduate Training Course on Ecosystem Management” ở Dresden năm 1980-81. Trở về nước, tôi chỉ chăm lo công tác chuyên môn là nghiên cứu kiến trúc cảnh quan, bỏ nhiều thời gian nghiên cứu về Phong thủy. Tôi từ chối mọi cơ hội được đề bạt thăng chức, tôi không nộp đơn xin vào ĐCS và năm 1992, tôi nằng nặc đòi nghỉ hưu khi mới 51 tuổi.
Từ ngày được sống cuộc đời tự do, tôi lập công ty tư nhân, tự đi kiếm việc làm thuê để nuôi sống bản thân và gia đình, tôi bắt đầu quan tâm đến xã hội xung quanh và vận mệnh đất nước.
Càng hiểu sâu về Phong thủy, tôi càng khao khát cơ hội được phục hồi HÀO KHÍ THĂNG LONG của các triều đại Lý, Trần, Lê, khi xưa. Tôi bắt đầu quan tâm và không ngần ngai hiểm nguy, tôi lên tiếng ngăn cản Dự án Thủy cung Thăng Long ở Bán đảo Tây Hồ năm 1998, lần đầu tiên có một quan chức cao cấp là Phó TT Ngô Xuân Lộc mất chức và có kẻ vào tù.

Thế hệ thứ ba:
Chồng tôi bị trọng bệnh và qua đời cuối năm 2012. Còn lại một mình, tôi bán nhà và cho thằng Út theo học trường quốc tế tại Hà Nội rồi đi du học tại Vương quốc Anh từ năm 2017. Trong 7 năm theo học tại trường quốc tế song ngữ Hanoi Academy, con tôi được tiếp xúc với các thầy cô giáo quốc tế, với khẩu hiệu “Becoming a Global Citizen” in trên trang phục, tôi muốn đứa con nhỏ được lớn lên trong bầu không khí lành mạnh, được thoát khỏi mọi kỷ niệm đau buồn mà gia đình đã trải qua.
Thỉnh thoảng nhà trường tổ chức cho học sinh đi dã ngoại, các cháu quyên góp quần áo, sách vở và dụng cụ học tập trợ giúp những học sinh kém may mắn ở vùng cao, vùng xa… nên đến khi nộp hồ sơ để đi du học, thầy giáo quốc tế hỏi cháu muốn chọn ngành gì? Cháu trả lời: Nghiên cứu Tâm lý Xã Hội. Hỏi tại sao? Cháu nói: Nhiều người cần giúp đỡ quá, phải hiểu họ thì mới giúp họ được. Thầy giáo chủ nhiệm người Mỹ nói với tôi rằng đó là câu trả lời nghiêm túc của một một đứa trẻ sống có trách nhiệm. Và tôi hoàn toàn yên tâm, tiễn con ra đi. Ở xa, vài ngày cháu lại gọi về động viên mẹ ăn ngủ điều độ và đừng làm việc quá sức.
Tôi không làm việc quá sức. Tôi biết điều tiết bản thân và giữ gìn sức khỏe. Ở nhà một mình, tôi rảnh rang theo rõi mọi biến động của xã hội. Đến nay, đã có hàng chục, hàng trăm và hàng ngàn dự án chiếm đất làm giầu của rất nhiều tập đoàn bất động sản trên khắp đất nước. Và đến nay tôi hiểu sâu sắc rằng sự suy thoái xã hội đã đến bước trầm trọng, không ai cứu vãn nổi nữa.
Mặt khác, tôi cũng nhận ra nền tảng xã hội đang chuyển mình rõ rệt và mỗi ngày một rõ rệt hơn. Các lệnh cấm đoán, bắt bớ tù đày không ngăn cản được lòng dân suy nghĩ và nói lên mọi suy nghĩ của mình.
Nếu 20 năm trước, một nhóm KTS chúng tôi có thể ngăn chặn một Dự án Thủy cung Thăng Long tội lỗi và đánh đổ ông Phó Thủ tướng Ngô Xuân Lộc, thì hôm nay có nhiều Thủy Cung Thăng Long khác tội lỗi hơn và trong số đó có một đệ tử gần gũi của ông Ngô Xuân Lộc khi xưa, là ông Đinh La Thăng, Ủy viên BCT cùng một lũ đầu trâu mặt ngựa đã phá nát và đục khoét đất nước mà công chúng gọi là công cuộc “đốt lò vĩ đại” của ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước..
Thử hỏi, trong tất cả những kẻ đã bị ném vào lò đó, có kẻ nào bị oan uổng không? Không có kẻ nào oan uổng cả. Nhưng tôi e rằng, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước sẽ không có đủ lò để đốt hết lũ sâu mọt chúng nó đâu, bởi vì lũ sâu mọt kia là sản phẩm của cơ chế XHCN mà ông là thủ lĩnh. Mỗi ngày lại xuất hiện thêm nhiều kẻ độc ác tham lam, khốn nạn hơn, bọn đó không chỉ đáng ném vào lò, mà cần phải bị tru di tam tộc.
Có lần tôi đã viết thư gửi cho ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước, xin ông đừng nghĩ tôi không phải đảng viên cộng sản thì tôi chống đảng. Cha tôi, chồng tôi từng là những ĐVCS ưu tú, từng sống trong sạch tận tụy vì lợi ích của đất nước… nhưmg thời đó qua rồi. Còn ông, tôi khuyên ông tự giải tán đảng Cộng sản trước khi bị nhân dân lật đổ.
Năm 2018, khi bà chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân quăng các bản hồ sơ Đặc khu kinh tế lên bàn hội nghị Quốc hội, ép Quốc hội thông qua Luật Đặc khu với lời tuyên bố tỉnh bơ “Bộ Chính trị đã quyết”, nhưng cuối cùng Luật đặc khu đã bị ngăn lại. Công của ai, tội của ai tôi không tiện bàn, tôi chỉ khẳng định công lý đã thắng thế và trong giới chóp bu cộng sản, có người đã tỉnh ngộ.
Cũng như vấn đề Biển Đông sôi động nhiều chục năm qua, khiến cả nước căm hờn, phẫn nộ, khi người “bạn vàng”, “thân thiết như môi với răng” của VN ta xưng xưng nói rằng, Biển Đông của ta là Biển Hoa Nam của họ, nhưng xin chớ bi quan, cho đến hôm nay, quan hệ hợp tác về quốc phòng giữa VN và Hoa Kỳ đã là Hợp tác chiến lược toàn diện. Vào những ngày ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước lâm bệnh nặng, Đô đốc Philip Davidson, Tư lệnh Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương – Ấn Độ Dương đến thăm Việt Nam, đã được VN đón tiếp nồng hậu; cũng như khi đoàn nghị sĩ thượng viện Hoa Kỳ do Thượng nghĩ sĩ Patrick Leahy dẫn đầu đến thăm VN, họ đã được VN đón tiếp thân tình, kể cả việc họ được đến thăm Thiền sư Thích Nhất Hạnh, vị Thiền sư nổi tiếng thế giới có lúc đã bị giới chop bu CS coi như kẻ bán nước.
Và vài tháng nữa thôi, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước hoặc người đại diện cho ông sẽ đi thăm Hoa Kỳ. Chắc chắn sẽ có nhiều văn bản hợp tác về kinh tế và các vấn đề hệ trọng khác về hợp tác khai thác dầu khí và bảo vệ Biển Đông sẽ được ký kết.
Tóm lại, tôi không quan tâm lắm về bệnh tình của ông TBT- CTN ốm đau ra sao, ông có bị ai ám hại hay không, ở trong một chính đảng đã đến thời suy thoái, lại ở sát sườn với một thằng bạn xấu sẵn sàng ăn tươi nuốt sống mình, thì tôi hiểu rằng bị kẻ xấu rình rập ám hại và mỗi người phải trả giá cho những sai lầm của đời mình là dễ hiểu.
Có điều tôi biết chắc chắn rằng, đã đến lúc đảng Cộng sản sẽ phải tự giải tán, chế độ độc tài sẽ phải tự thủ tiêu và năm bảy năm nữa khi lứa tuổi trẻ như con tôi trở về, chúng sẽ có đủ trí tuệ, tài năng và nhiệt huyết điều hành đất nước.
Quy luật tất yếu đó sẽ không một ai, không một sức mạnh nào ngăn cản được !

Kiến trúc sư Trần Thanh Vân

Mittwoch, 31. Oktober 2018

Lý Quang Diệu viết về chiến lược “Thao quang dưỡng hối” của TQ

bPosted on 10/12/2014 by The Observer


Nguồn: Lee Kuan Yew (2013). “Tao guang yang hui”(韜 光 養 晦), in L.K. Yew, One Man’s View of the World (Singapore: Straits Times Press), pp. 28-50.

Tôi gặp Tập Cận Bình lần đầu tiên ở Đại lễ đường Nhân dân trong một chuyến thăm Bắc Kinh vào tháng 11 năm 2007. Ban đầu tôi không yêu cầu gặp ông ta. Tôi đã đề nghị gặp một người khác, nhưng rồi người ta sắp xếp cho tôi gặp ông, như vừa nói. Họ coi ông ở vị trí cao trong danh sách ưu tiên. Đó là lần đầu tiên ông ấy gặp một vị lãnh đạo nước ngoài sau khi được bổ nhiệm vào Thường vụ  Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc, một động thái rõ ràng để ám chỉ với thế giới rằng người ta đã dự kiến để ông tiếp quản vị trí của Hồ Cẩm Đào.

Sonntag, 26. August 2018

Lá Rụng Về Cội

Nguyễn Thị Cỏ May
Ngày 11 tháng 8/2018, Việt nam có 2 nhà ly khai lớn ra đi: Ông Bùi Tín và Ông Tô Hải. Chỉ trước sau 15 giờ. Cả hai đều hưởng thọ 91 tuổi. Sanh và chết cùng năm.
Ông Tô Hải mất ở Sài gòn (Phú Nhuận), tang lễ ở Nhà Thờ Dòng Chúa Cứu thế hôm 13 tháng 8. Ngoài gia đình, có hơn trăm người tham dự tang lễ vì lòng tiếc thương và kính trọng người nghệ sĩ đã can đảm vứt bỏ cái cộng sản để trở thành người Việt nam lương thiện.  Ông mất cũng không phải ở quê quán, sanh ở Hà nội, nguyên quán Thái Bình. Trong những ngày cuối đời, ông được bà vợ chăm sóc.
Ông Bùi Tín, nhà báo, cựu đại tá quân đội Bắc việt, sống lưu vong rồi tỵ nạn cộng sản tại Paris từ sau năm 1990. Xa hẳn gia đình cho tới ngày mất. Suốt thời gian nằm bịnh viện ở thành phố Sevran và sau cùng chuyển qua bịnh viện ở thành phố Montreuil (đều ở ngoại ô Đông-Bắc Paris) để chữa trị thận, ông được nhiều bạn bè, đủ lứa tuổi, đủ địa phương, thay phiên nhau tới thăm viếng ông mỗi ngày. Thấy bịnh tình của ông quá xấu, chị CD liên lạc với 2 người con của ông ở Hà nội và Vancouver, Canada, báo tin. Nhơn dịp này, ông có nói chuyện được với con. Ông mất ở đây.