Ta về chân bước trên đường đất
Dẫu có cỗi cằn của quê hương
Hương đất từ lâu ta tưởng mất
Lúc đời phiêu bạt gió bốn phương…
Ta về đỉnh giáo đường trông thấy
Chút gió nhẹ nhàng cuốn bước chân
Tuổi tác muộn màng đời đưa đẩy
Bão, mưa, sỏi, đá cẩn đầy thân.!
Lộ đá, bờ đê đôi chân sáo
Sông đâu rồi- Thuở tuổi còn măng
Nhà ai choán hết bờ đê cũ
Thời gian nằng nặng nắng xuân tàn…
Mây trời như vút cao xanh thẳm
Thằng bé con ai, lạ đứng nhìn
Thềm cũ vết rêu hằn in đậm
Mấy cây chuối lẻ đứng làm thinh…
Tìm hoài không thấy ai che mắt
Tóc trắng bông đứng tựa hiên nhà
Ờ thôi cát bụi trôi đi mất
Cha mẹ đâu còn để xót xa…
Run run thằng bé nhìn ta hỏi
Ông tìm ai? Ông ở đâu về?
Mẹ nó ta đi còn nhỏ xíu
Ngày về sương trắng trải đường quê!
Cội mai thềm cũ rêu phong bám
Cao chừng ba tấc lúc ta đi
Mẹ tiễn thằng con mi ướt đẫm
Ngày về chỉ biết khóc biệt ly.
Ta nhìn thấy cảnh quen mà lạ
Bụi chuối, cây dừa, một gốc mai
Hồi đó tháng tư mưa tơi tả
Đường trơn trợt tiễn bước lưu đày.
Lần đó ta về còn gặp mẹ
Run run mẹ nói chẳng nên lời
Ta đốt nhang, bàn thờ quạnh quẻ
Hình ba, ông nội…ý của đời.
Chị bây giờ đã gần tám mươi
Nước mắt rơi rơi miệng mỉm cười
Thằng út mới đây đà đáo tuế
Trăng đời quạnh quẽ nhớ xa xôi…
Anh chị rộn ràng tình huyết thống
Tuổi đời héo úa bước thời gian
Ta nhìn một khoảng sân đời trống
Nắng úa, cành lay, chiếc lá vàng..!
Nầy đây bộ ván ngày đi học
Tủ sách xuân thu áo bụi đời
Chị vui mừng lắm mà chị khóc
Sân trước vườn sau rộn tiếng cười…
Ta nhìn ảnh cũ treo trên vách
Áo trận nét đời tươi sắc mai
Chị vẫn kệ đời ai thử thách
Cứ treo để nhớ đứa em trai.
Trời ơi tỉnh giấc lòng đau nhói
Cờ xưa đâu?Lối cũ ở đâu?
Ta vẫn nặng sầu đêm trơ trọi
Nước mắt ly hương- Tóc trắng đầu!!
Chẳng lẽ hoài công đời mơ ước
Anh linh tử sĩ bạn xưa đâu
Một tháng tư bước đời trái ngược
Hồn thiêng sông núi ngậm ngùi đau!!
thylanthảo
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen