LT – ĐTT
Còn lời nào nữa em ơi! Cô phải nói?
Để em đừng đùa giỡn với tương lai,
Nhìn các em xa mãi quãng đường dài,
Mà em phải đến, cô không đành im lặng.
Nhưng nói nữa sao em? Cô kiệt sức!
Bao bức tường thành, bao ngăn trở vây quanh,
Hiểu cô không? Hỡi đứa em vẫn đùa giỡn an lành,
Mà chưa một phút suy tư về hành động.
Vô tư quá, hay em muốn trở thành nhân chứng,
Cho một lớp người thích thả lỏng, buông trôi?
Thích đi xa, thích bay bổng vào đời,
Nhưng chân chẳng vững, thân chẳng cần đôi cánh.
Có biết không? Em đã làm cho cô nặng gánh,
Những gánh buồn, trong cuộc sống một giáo viên.
Tâm tư cô là cả một nỗi niềm,
Cô muốn sống cho trọn nghĩa „người đáng sống“.
Thế mà em tôi cứ thờ ơ bất động,
Lời nói của cô như nước chảy giữa giòng.
Phải thế không em? Và… Ô kìa! Sao? Em tôi đã khóc?
Em khóc được ư? Cô mừng quá đi thôi,
Em khóc được rồi đây, phần thưởng giữa cuộc đời,
Cho cô đó, em biết chăng em nhỏ?
Ôi! Tiếng khóc, như bức tranh vừa mở,
Cuộc đời em vẫn còn hướng đi lên,
Cứ khóc đi, em sẽ được đáp đền,
Bức tranh ấy mở rồi, em cứ vẽ.
Biết chăng em? Với biết bao lời lẽ,
Cô đợi chờ tiếng khóc ấy nơi em.
Có phải chăng, khóc là sự yếu hèn?
Không em ạ! Chào đời em đã khóc.
Và giờ đây, vì tương lai, vì tim, vì óc…
Vì cuộc đời mình, em hãy khóc để lớn lên.
Cô chúc em sẽ chẳng chịu đớn hèn,
Trong giòng thác: CUỘC ĐỜI ĐANG ĐỔI MỚI.
Tưởng rằng nước chảy lá môn,
Giờ đây, nước rửa lòng em được rồi,
Dù chưa sạch lắm em ơi!
Còn hơn phải chịu cả đời tiếng nhơ.
Đòan Thị Tâm
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen