Thời gian thấm thoắt thoi đưa,
Bốn muơi năm ấy như vừa thóang qua.
Bốn muơi năm ấy như vừa thóang qua.
Ngày xưa bao giấc mơ hoa,
Giờ đây mãi mãi vẫn là mơ thôi.
Từ khi dấn bước vào đời,
Lái đò, đưa lối một thời vinh thân,
Vì ai quên cả tuổi xuân,
Vì ai chẳng quản nhọc nhằn nắng mưa
Này em, ánh mắt như thơ,
Kìa em, suy nghĩ như tờ giấy nguyên…
Cô muốn em sống thật duyên,
Nét duyên trí thức, trên thuyền ươm mơ,
Vững tin trước những bến bờ…
Sống sao cho xứng mẹ chờ, cha mong…
Và rồi cứ thế thong dong,
Bên đàn em nhỏ, đời không tiếc gì…
Đến khi sức khỏe giảm đi,
Giật mình, tỉnh giấc, Ồ! Thì ...sắp hưu,
Mải mê để tháng ngày trôi
Cô quên mình đáng tuổi…”xui” được rồi.
Giờ thì vui bạn bè thôi
Họp mặt, thăm hỏi…cuộc đời vẫn “xuân”
Hôm nay đã bốn mươi năm,
Ngày cô đón nhận mối thâm tình này
Chúc cô đầy những điều hay:
Sức khỏe, bạn tốt, vận may… dài dài.
Saigon, 15/7/09
Đòan Thị Tâm
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen