Sonntag, 29. November 2009

Tôi vẫn nhớ

Tôi vẫn nhớ những ngày xa xưa ấy,
Thuở ngây thơ, thuở áo trắng sân trường,
Nét trinh nguyên, không một chút vấn vương,
Không một chút lo buồn bên sách vở.
Tôi vẫn nhớ, lời thơ trang sách mở:
Chí nam nhi, một Công Trứ kiên cường,
Một Nguyễn Du, hiện thực và bi thương,
Của số kiếp nàng Kiều nơi gác tía,
Trần Kế Xương, tiếng khen đầy mai mỉa
Cuộc đời mình, sao mãi phạm trường qui,
Cuộc đời ai, theo thời thế thịnh suy,
Tuôn nước mắt, nực cười cho thiên hạ.
Tản Đà đó, chút phong sương đến lạ,
„Nước với Non“, cứ mãi nặng lời thề.
Bà huỵên Thanh Quan, trên từng bước đi về,
Thiên nhiên ấy đã biến thành bất tử.
Chinh Phụ Ngâm, khúc tình ca muôn thuở,
Đã nổi danh người thi sĩ họ Đòan.
Nguyễn Khuyến tam nguyên, dí dỏm vẫn mênh mang,
Lòng yêu nuớc, thiên nhiên…, là tất cả….
Vâng, thế đó, dĩ vãng xưa yên ả,
Mộng mơ nhiều theo hình bóng thầy cô
Lời dạy kia theo lý tưởng nên thơ,
Rồi hiện thực, dìu tôi qua bao ngã…
Cuộc sống mới, dù quen hay cứ lạ,
Mái trường xưa, hình ảnh vẫn thân thương
LỜI THẦY CÔ VẪN LÀ ĐUỐC SOI ĐƯỜNG
Cho tôi sống vá làm nên „NGHIỆP GIÁO“

(Saigon, một chiều mưa hòai cổ)
Đòan Thị Tâm

Keine Kommentare: