Ở một góc trời ngày chủ nhật vừa qua có cơn mưa đổ về New York City. Ngồi trong sân nhà nhìn ra khu vườn xinh xắn có hoa đẹp, cỏ xanh đang hướng nhận cái tươi mát dưới làn mưa rào. Không chỉ hoa cỏ mà cả tôi cũng đang tận hưởng cái hạnh phúc ngồi ngắm mưa; rồi bất chợt hình ảnh con bé thích ngắm mưa ngày xa xưa lại uà về trong ký ức.
Dường như từ lúc có trí nhớ, tôi đã thích ngắm mưa rơi ở bậc thềm nhà bà Nội. Tôi thường sửa soạn sẵn cho mình cuộc-hành-trình-ngắm-mưa với một món gì nhâm nhi, lấy từ bên trong cái lồng bàn ở nhà bếp. Bà Nội lúc nào cũng có sẵn thức ăn cố hữu cuả Bà. Có khi là củ khoai lang tím ngọt mềm, hoặc cái bánh rán to tròn, óng mầu vàng hạt mè, hay vài ba chiếc bánh giầy đậu. Nhưng có lẽ tôi thích nhất là bát xôi đậu phộng luộc. Bởi lẽ chỉ mỗi món này có thể thưởng thức thành ba vị khác nhau; cho vưà kéo dài theo cơn mưa. Trước hết tôi dùng đuã lưa những hạt đậu phộng qua một bên, xôi trắng một bên. Một nưả xôi trắng vo tròn rồi chấm với ruốc (thịt chà bông(?)). Phần này coi như là được một món mặn. Vưà ăn vưà ngắm mưa.
Mưa lớn thường làm ra nhiều bong bóng to dưới đất và cũng vỡ thật nhanh, trôi thật mau theo giòng nước lũ. Chờ cho đến khi mưa nhỏ hạt, bong bóng cũng nhỏ hơn, vẫn nối đuôi nhau trôi xuôi theo một phía, như chuỗi hạt pha lê dài không thẳng hàng; đây cũng là lúc tôi ăn sang phần xôi trắng còn lại chấm với muối đường. Umm..., chất đường trong miệng ngon ngọt làm sao. Bong bóng nước có lẽ cũng theo chất ngọt của con tì con vị trong miệng tạo ra mà trở nên trong sáng hơn, lung linh hơn, và khôn ngoan hơn. Khôn ngoan ở chỗ chúng trôi theo giòng nước êm đềm nhưng lại nhẹ nhàng bập bềnh qua bên trái, bên phải một chút, đủ để tránh hạt mưa rơi xuống đụng trúng làm vỡ ra.
Trời mưa nhỏ hạt, màn mưa thưa dần. Tôi đã ăn sang phần chính còn lại cuả món xôi đậu phộng luộc. Những hạt đậu có vị buì buì thơm mềm, nhai tan trong miệng mang cho tôi cái cảm giác hạnh phúc thật vưà lòng. Sau này lớn lên ở tuổi ô mai, mỗi khi có dịp ngồi ngắm mưa, tôi tìm thấy được trong tủ lạnh những túi ni-lông nhỏ, có khi là sữa chua da-ua do chị cả cuả tôi làm, hoặc một hai loại chè chị tôi mua ở ngoài chợ về. "Đồ nhấm" đã thay đổi theo tuổi đời và thời gian, chỉ còn lại là cái thú ngắm mưa rơi và có món gì lai rai.
Bây giờ ngồi đây, với ly rượu ngọt pha nước trái cây trong tay, ngôi vườn nho nhỏ thật xinh xắn trước mắt, tiếng nhạc của hai cây đàn guitar hoà tấu những tình khúc bất hủ, như đưa tôi vào một thế giới êm đềm tuyệt diệu nào khác, xa hẳn những ồn ào náo nhiệt vội vã hằng ngày. Và hình như tôi cũng đã tìm lại được cái cảm giác hạnh phúc thật vừa lòng như những lần ngắm mưa ngày xa xưa ấy.
Bích Định
Viết tặng riêng TR làm quà đi chơi về.
Chào Bích Định và các anh chị,
Ðọc "Mưa trong hồi tưởng", tui có cái cảm giác thú vị vô cùng! Hai trận mưa, một ở ngoài, một trong hồi tưởng của người viết đã kéo luôn trận mưa "trong tâm tưởng" của tôi ào xuống. Thiệt tình, tui khoái cái cách ngắm mưa này lắm, bởi hồi nào đến giờ chỉ biết dầm mưa, tắm mưa hoặc quấn chăn ngủ vùi khi bên ngoài mưa rơi rả rít. Ngắm mưa thường là qua cửa kiếng hay chống tay trên khung cửa sổ. Nhưng như vậy thì buồn chết được! Mưa kéo theo lạnh qua cái khung cảnh rả rít, buồn teo... Hồi nhỏ tui lăng xăng chạy tắm mưa, ở truồng cũng có, mặc nguyên bộ đồ đi học về cũng có. Nói tắm nhưng có bao giờ kỳ cọ, chạy la hét từ đầu xóm đến cuối xóm, nằm sấp đập bì bõm ở những vũng nước đọng bên đường ... nào có để ý đến những bong bóng nước phập phình như đã được đọc ... Tạnh mưa, mặt mày tái mét, cặp mắt đỏ chạch, đôi môi lập bập tím lịm, thở xì xịt theo nhịp run, chạy ùa vào nhà vừa lẹ lau khô vừa nhảy tưng tưng cho đỡ lạnh, báo hại cả sàn nhà ướt nhẹp, rồi bị ăn đòn. Lớn lên tui vì mắc cỡ với mấy con nhỏ hàng xóm, nên thôi hổng tắm mưa nữa! Nhưng lại thích dầm mưa, lái xe gắn máy chạy vòng vòng, qua các vũng nước xẹt nước tung toé cho ra cái vẻ "bụi", "ướt át gió sương", và vì vậy cái chuyện bị "át xì", sổ mũi, cạo gió đến bầm lưng xảy ra hà rằm! Lớn hơn một chút, lên Dalat, tui không dám dầm mưa, trời lạnh thấy ... ... Vậy mà mưa Dalat thì trữ tình làm sao. Tui thích đi dưới mưa lất phất với cây dù cán nghéo. Không biết dạo ấy có cô nào nhìn không, nhưng tui tin, tui cũng lãng xẹt ra phết. Trong đời lính, mưa có khi là cản trở hành quân, có khi lại là dịp may lẩn tránh, nhưng có bao giờ được bình tâm ngắm mưa ... Sau này mưa tạo ra những cơn đói vì lạnh, tui hay buồn ngủ, nhớ nhà. Trong cảnh tù, tui ngồi nghe giọt mưa tí tách hay rào rạt trên mái tôn mà ruột gan lộn xộn, cùng một bầu trời, cùng những hạt mưa nhưng đã quá khác biệt. Bây giờ, tui mới cảm biết được cái thú ngắm mưa, hãy thả tâm hồn, nhai thật chậm, thật kỹ những hột đậu phộng luộc để thấy hương vị bùi bùi thơm mềm để thấy cái hạnh phúc lan toả. Tui chưa bao giờ có "đồ nhấm" để thay đổi nhưng tôi sẽ vì tui đã bắt đầu biết được cái thú ngắm mưa ...
Cám ơn Bích Ð.inh thiệt nhiều , cho gởi lời thăm anh Trụ nha! smc
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen